Thứ Hai, 2 tháng 7, 2018

HAI SĂC HOA TIGON

TÔI VẪN YÊU ANH NHƯ TÔI THẦM NHỚ...! (HAI SẮC HOA TIGON )

  HAI SẮC HOA TIGON
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cành hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà trên mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Dải đường xa tít bóng chiều không
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít cây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong những lúc tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thủa ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của phân ly
Cho nên cười đáp mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Giữa trời đau khổ chết yêu thương
Người xa  xôi quá tôi buồn lắm
trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ ấy thu rồi thu .thu lại thu
Lòng tôi còn già đếnbao giờ
Chồng tôi vẫn biêt tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
và từng thu chêt từng thu chết
vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng quý cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu mau1con tim
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một chiều thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng
    T.T.KH

Anh đi anh  hẳn anh không biết
Có kẻ ngàn thu vẫn đợi chờ
Thu đến thu đi đông lạnh lẽo
Em hoài mong mỏi gió thu sang

   NHẮN THEO CHIM TRỜI  GỬI  ANH   LƯƠNG V  TH..{TÔI VẪN NHỚ }
Tôi viêt lên đây {blog của tôi} bài thơ Hai Săc Hoa TIGON  của T.T.KH   và cũng là viêt lên tâm sự của đời mình,một mối tình bất diệt của tôi với anh...Mà tôi không quên. Khi viết lên tâm sự này lòng vẫn thầm mong có một ngày nào đó ,anh đi ngang và tình cờ ghé vào thăm blog của em, ..Anh đọc những lời này và chỉ mình anh biết,em đã bao tuổi đợi chờ...! Dẫu chỉ là mơ ,ngoài tầm tay đợi ,mơ ươc một ngày ..."Hiệp phố tương phùng.
Ngày ấy anh hơn tuổi em rất nhiều , Anh thường hay cho em nghe bài hát "THÁNG MẤY HOA CƯỜI" và trong đó có một đoạn "LÒNG THẦM MONG XE HOA ĐỪNG ĐI NGANG PHỐ EM TÔI ,ĐỂ NÀNG KHÔNG MƠ XA XÔI, ĐỂ MẮT EM BUÔN ":thế rồi em ngây thơ hỏi anh ,
chừng nào anh lấy vợ ?Anh tả lời em" năm 2000 anh mới lấy vợ, rồi anh buồn bảo em,
Thời buổi chiến tranh này "Số phận con người , đồng tiền xâp ngửa" anh làm sao dám nghĩ  đến tương lai hả em.? và em thì ngây thơ cứ tin năm 2000  anh mới lấy vợ,Em quên rằng ngày ấy anh đã ngoài 30 tuổi...
Thế rồi cũng chấm dứt chiến tranh. "Cô em bắc kỳ nho nhỏ" mà anh thường gọi , đã chầm chậm bước vào đường yêu với những êm đềm xao xuyến có cả nỗi buồn vô vọng...???
Em thường cứ đạp xe đạp qua hai chiếc cầu  "Bình Tiên và Cây Gõ" Chỉ mong được nhìn thấy anh thôi,..!!! và ngày ấy cái ngày xa xôi lắm,vào những buổi chiều thu, cứ bâng khuâng nhớ lại một thời...!  Cái thời hồn nhiên ,ngây thơ,nhưng rất sợ ,lo sợ một ngày nào đó ,không được nhìn thấy anh ,không được anh  dặn dò bảo ban ,không  được anh vỗ về khuyên nhủ ,bởi nhũng tủi buồn  vô cớ...!!!
Hôm nay cũng mùa thu ,mai đây là đông đến"  Cứ mỗi độ Noel về cảm thấy nhớ ai vô bờ bến,nhưng chỉ sợ một thứ phũ phàng vây hãm,dìm sâu ý sống , để em ngoi ngóp giữa đại dương tủi hờn...!   Ngày đó đã hơn một lần anh hẹn  "Noel Này Anh Đến Đón Em Đi Chơi Nhé.....!"Thế rồi , em đã đợi ...Bao nhiêu lần Noel đến rồi đi ,hẳn là anh không nhớ.Bao nhiêu lớp người ngày ấy ra đi họ cũng đã quay về.,và có lẽ cả anh cũng vậy...?  Mà sao em..?.Bươc chân  buồn lang thang trên khắp phố phường, khăp vùng vui thú của thiên hạ ,tìm hoài chẳng thấy anh đâu...?  Chỉ có những bàn tay đan nhau , mắt cười hạnh phúc,và mình mình đơn lẻ, để nghe nỗi tủi buồn xâm chiếm tâm hồn.  Nhớ lời ngày xưa anh đã bảo.."Em con gái chỉ có một thời"   ...Đường phố saigon bây giờ muôn mầu hoa đăng rực rỡ,  nhũng chiếc xe hoa ngang phố nối đuôi nhau nhiều thật nhiều,để bao nỗi niềm  thương tiếc quay quanh tiềm thức ,đưa em về lối mộng của ngày xưa....   Vâng...!   Ngày xưa ..Cái ngày xa xôi ấy...  Cũng một  buổi chiều
thu...Gió heo may lành lạnh...!Sau một ngày công việc bận rộn ...{chị thì may còn em đan áo}
Hai chị em thong dong thả bộ về nhà ,thì gặp các anh ,khoảng {8 ,người} đi xe rề rề theo sau,em nnghe tiếng ai bảo :"Ô !  Gái bắc rồi" Chị của em hơi giận , nhưng cũng chẳng nói gì,
Thế rồi anh và anh   Kính xuống xe theo sau băt chuyện, chị của em mới hỏi,hồi nãy em nghe các anh bảo "gái bắc rồi" Vậy em xin lỗi hỏi ?Gái bắc thì sao...? anh Kính hơi bị bí {bởi vì anh Kinh là người Bắc}  nhưng rồi anh Kính cũng trả lời...! "A  !  ..Gái bắc thì...Thì.... !   Mày cướp chồng bà thì ...bà  xé xác  mày ra làm trăm mảnh...!   Hai chị em cũng phải bật cười...Còn anh lại bảo ."  Cô em Băc Kỳ nho nhỏ !...Thật là dễ thương...!"  Chị em nói"...Anh tán hay lắm đấy.  !
Thê thì nhận anh làm anh đi...!Nếu trong tim em chấp nhận anh làm anh ,thì anh quả là môt người anh mẫu mực hoàn toàn {bởi vì anh khôngco em gái}  nhưng tim em khong bảo thế  ,
bí mật của em ngày ấy là,  Em cứ say sưa mà trộm nhìn anh thổi sáo,  anh đi làm về vừa tháo giầy vừa huýt sáo miệng, khi tháo giầy xong , anh nhìn lên và hỏi em  "Mơ mộng gì thế cô em nho nhỏ ơi...? "  Em nhìn đôi bàn chân anh to tròn và trắng muốt  {vì anh đi giày thường} nhìn lại bàn chân mình không sơn phết mà lại đen đen .,những luc như  vậy em chẳng biết dấu đôi bàn chân mình đi đâu được,  kể từ đó em biết mộng mơ xao xuyến  ,mà cũng biết cúi đầu chấp nhận thua buồn ...!Như anh thường bảo em " Em đừng nhìn lên thì em sẽ không cảm thấy buồn"  Em nghe lời anh ,nhưng biết làm sao...?
Ngày ấy. anh thường  gọi em  là cô Băc Kỳ nho nhỏ. Quả thật  em tự cảm  thấy mình quá nho nho quá tầm thuiong khi đứng trươc anh ,Anh 32 tuoi cao một  met  80  em 20 tuôi  cao chi  môt met 50,  anh đẹp trai như tài tử  A.LANDLON   ,anh biết mây ngoại ngữ,làm thông dich viên bên  H.Q , em chỉ là cô thợ đan  tầm thường bé nhỏ  ,lương mỗi tháng chỉ có  {5000 }năm ngàn tiền hồi đó, phải dành dụm phụ ba mẹ nuôi cac em ăn học .Nhà em ở Quân 6 nhà anh Quận  11,tuy là đường  Minh Phụng nối dài nhưng cách nhau hai cây cầu   Bình Tiên và Cây Gõ
 , nhà em thì có lò bánh Ướt nhà anh có phòng trồng răng  {Trương Thiên Quý}  rất dễ tìm.
Em thường hay đạp xe đạp đến nhà anh, điều đó dễ hiểu bởi vì em cảm mến anh ngay từ phút đầu gặp gỡ .Em rất sung suong1 và hãnh diện khi nghe ôn chủ phòng trồng răng  Trương  Thiên Quý  nói "Chỉ có một mình cô là được {A  Voong  tên thường gọi ở nhà của anh }  cho đến nhà mà thôi,người khác không ai được đến đây đâu" và anh cũng thường hay dặn dò em  "Emđi lên xuống cầu phải chịu khó xuống xe  dắt bộ để không ảnh hưởng đên sức khỏe người phụ nữ sau này.Anhlo lắng và dạy em rất nhiều...!   Có lẽ vì vậy mà em khắc cốt ghi tâm  hình bóng của anh cho đến tận bây giờ... Nhưng mà em thì quá khờ dại ,ngu ngơ ,hình như ngày ấy em dại khờ hơn những cô gái khác, điều  đó khiến cho em nhút nhát , nên chỉ dám yêu anh trong âm thầm vô vọng ...!   Quen nhau hơn  4  năm nhiều lần anh bảo.  ":Em  24 tuổi rồi là con gái chỉ có một thời thôi. Hãy lập gia đình đi, kẻo sau này sẽ muộn và sẽ khổ đó em...!  Và anh cứ hỏi : "Em  À !   Em thương  ai hãy nói cho anh biết anh biết anh sẽ giúp cho anh mà nói thì người ấy sẽ nghe anh liền ,anh nói vậy mà nào em có hiểu...!   "  Này cô em tóc dài da  trắng mắt to đen ,đừng thích làm nhiều người khổ , kẻo sau này mình khổ thì tội nghiệp lắm nghe em .! " Hình như ngày  ấy anh cũng đã tiên liệu cuộc đời em sau này ,nhưng mà em...Chẳng thông minh chút nào..!  { Có một diều , cho đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được ,không bao giờ anh chịu lắm tay em , cận kề lắm thì khi em ngồi anh cũng chỉ đứng phía sau lưng em ] Em cứ nhủ lòng  ,em chỉ yêu có một mình anh thì làm sao phải khổ ,nên em im lặng cúi đầu ,anh lại bảo
"  không tin anh sao ...?   làm cho em bối rối vô cùng....
Thế rồi lần khác anh lại bảo em " Nhìn xe hoa ngang phố nhiều ghê ,lúc này đám cưới nhiều
quá ,  Em  À...!!!   Em có thấy  gì  không...?  Anh  cũng cảm thấy nôn nao ghê đi ...!
Hay em có bạn gái giới thiệu cho anh ,  anh sẽ làm mai  lại cho em "  Em  run  run  ,lăp  băp
,bạn em xấu  lắm  nghèo lắm , anh bảo " Nghèo xấu gì anh cũng chịu ,em biết không ...???
Vợ đẹp là vợ người ,  vợ xấu mới là vợ của anh, Anh cũng đã một đôi lần đau khổ vì yêu...!!!
Rồi anh lại chỉ tấm hình của anh mà bảo em,  "  Hay anh làm mai cho em người này em có biết người này không ..Có  đồng  ý  không  ...???  TRời  ƠI..!!!   Em  quá hoảng hốt không nhìn tấm ảnh và chỉ lăp bắp trả lời  không,,,không  Em không biết...Em có biết đâu câu trả lời của em có ý nghĩa gì..?  Em có biết  đâu em đã làm  em chết cả một đời ngây thơ...   .Buồn  thay ,!  Luc ấy,
em cứ ngỡ anh làm mai cho em thật...!!!
Em thật là khờ dại ...!  Em khờ dại làm anh thất vọng buồn lòng. Em khờ dại từ  chối một tình yêu mình ấp ủ bao tháng năm dài  .Em khờ dại để em  Bơ Vơ suốt cả cuộc đời này...!!!
Thế rồi em có một vài người bạn nhà  ở gần nhà anh , họ khen anh nhiều lắm .  Họ bảo em không bằng cái móng chân của anh đâu.Em rất tin họ , bởi vì họ thấy em ủ  rũ  thương tình nên
nói vậy, chồng của bạn em thì nói  "  Thảo  ơi..!  Em đừng theo anh THông nữa  . Em không
bằng  những cô gái khác đâu,  họ vừa đẹp thông minh lanh lợi  mới xứng với anh ,Thông
Còn   EM....!!!
"   Em như cô bé không tiền  .Nhìn người bán bánh qua đường ngẩn ngơ ."
Lần cuối cùng em đến nhà anh , em đi mấy vòng trng chợ  mới tìm mua được  3  bông Hồng
{  bởi vì ngày ấy bông  Hồng rất hiếm  }   Em định sẽ cắm trên bàn của anh  ,  nhưng sao hôm
ấy em thấy anh hờ hững lạnh lùng  . Nhớ lại lời bạn nói hôm qua .Cảm thấy tủi thân trong lòng
Em quay ra định  đem những bông hồng vào phòng khách ..Thì ..!  Ôi..Thôi...!
Những bông Hồng  đang héo Rũ ...Chết dần...!!!   Anh theo sau hỏi em  "  EM mua những bông Hồng tặng cho ai...?Em buồn Rũ trong lòng không nói được,  mà chỉ nói   Thôi  Em Về...!
Đó  là  lời  Biệt ...LY...!!!  của em ngày ây...!Vẫn còn tưởng như vừa mới hôm qua ...!
Em  không biết luc  ấy anh  có giữ em ở lại không ?  Bởi vì  có  lẽ cơn mưa rất lớn. Em vừa ra
đến ngã tư  46 , thì trời mưa như trut  .Em không biết có cơn mưa  Bởi lòng em đang Bão Tố...!  Những hạt mưa ..!   Đánh vào mặt  vào vai  em...!!!  Những giòng nước mắt  cứ tự do tuôn chẩy .   Em  Khoc...!  Như chưa bao giờ được  khóc...!!!
Và đó là lần đầu tiên em biêt thế nào là đau khổ...!
Sau hôm ấy em tự ý rời xa anh, trong ngậm ngùi nuối tiếc...!Cũng là lúc em cảm thấy quá...!
Yêu anh...!  Yêu  tha thiêt ... Yêu chân thành...!   EM rất nhớ anh   ...!!!
Ngày nào em cũng đạp xe ngang qua nhà anh ,đứng một góc phố nào đó  ,để nhìn thấy anh cho bớt khổ  ...!  Thật tình có hôm chỉ nhìn thấy chiếc xe của anh thôi,  về mới chợp mắt được.,
nhưng em cũng không dám đến nhà anh nữa,  em tin thời gian sẽ là viên thuốc thần mầu nhiệm
Vâng ...!  Thời gian cứ thế chậm chạp trôi đi ,nhưng tất cả trá với những gì em nghĩ , như em đang ngồi đây viết lại những giòng này...Có bao giờ em quên được anh đâu...???
Anh được định cư sang  Phap ,  rồi em cũng  phải lấy chồng ...
Em có ngờ đâu , em gieo hờ hững cho người  ,. Sống bên chồng mà cõi lòng  lạnh vắng...!
 " Chồng em vẫn  biết em thương  nhớ.  !  người ấy  cho nên vẫn hững hờ"
Được một năm thì chồng em cũng được  định cư sang  Mỹ , lời từ biệt của anh ấy , là một câu trach hờn cay  đắng...!  "Việc không có em cùng đi làm cho anh đau đớn  , ngang bằng sự chua
xót khi sống cùng em  từ bấy lâu nay , mà chưa nhận ở em một nụ cười, .Có lẽ em không nên phiêu lưu , chấp nhận thêm một cuộc tình nào nữa.  Anh không muốn  em tự làm khổ mình  và
để khổ cho người , điều đó hẳn em  biết nhiều hơn ai hết ...!"  Những lời nói ấy đã làm em
ray  rưc mãi không nguôi...!
Và từ đó em sống trng hoài niệm thủa nào .Them muốn ước mơ được nhìn thấy một chút gì gọi
là kỷ niệm...!  Ước mơ một lần được dựa vào ai, được khóc một lần cho thỏa ....
Có người hỏi em ,tai sao cứ vẫn còn đi hoài xe đạp ...???  Em   thích đi xe đạp  đến những
khu  nào có dốc cao  cao và từ từ xuống dắt xe đi bộ ...Để cho đôi giòng nước măt rơi rơi...!
Bây giờ thì chẳng  còn ai dặn dò em nữa...

Cứ mỗi mùa Giáng Sinh trôi qua , em lại nhớ anh quay  quắt...!   Nhớ ..!   Anh  gọt cam cho em ăn , anh còn nói  "anh  Kính co khiếu nói chuyện , anh chẳng biết nói gì , thôi dể anh gọt cam cho em ăn  " Nhớ anh  ...!  Khoác  áo cho khi em  về  . NHớ...!  "  Hỡi  cô em tóc dài da  trắng
 mắt  to đen , hãy lâp gia  đình  sớm  đi kẻo  sau  này  sẽ khổ  .Nhớ ...!  Anh  cảm ơn em  đã
có lòng đến  thăm  anh .  Nhớ bản  nhạc "  Anh  Ơi  Đừng  Đến  Nữa ,  Anh không Chết  Đâu  Em"  Anh   vẫn thich  nghe  và  anh  còn giải  thích  vì  sao ...???   ,và nhớ ...!  Nhơ...!   Nhớ...!
Nhớ  Thật  nhiều  ,.Thật  nhiều  ..!  Những  kỷ  niệm xưa  từ  vạn  hướng..!  Kéo  về   cứ chất
mãi  chất lên cao  ...!   Đường  phố  V.N   Mùa  này   ngày  nào  cũng  có  xe  hoa  đi  ngang  phố  .Đâu  đâu  em  cũng  nghe  Âm  vang  ngày  xưa  vọng  lại "  Lòng  Anh Thấy  Nao  Nao "

'
Anh...!  Hỡi..!   Có  khi  nào nghe  dĩ  vãng  tìm về  ..?   Có  khi  nào  về  thăm  chốn  cũ.
Thu  xưa...?   Nơi  Ấy  có  2  cây  cầu  Bình  Tiên & Cây  Gõ  ,  Có  cô  em  nho  nhỏ...!
Ngày  xưa  anh  thường   dặn  dò  "  Phải  chịu  khó  xuống  xe  dắt  bộ."...Anh  có  biết...???
Hai  cây  cầu  đã  bị  người  ta  dỡ  bỏ...!   Ngôi  nhà  của  anh  ngày xưa  đã  thay  đổi  chủ...
Con  đường  minh  phụng  rộng  lớn  hơn  xưa  , .Phòng  trồng  răng  {  Trương  Thiện  Quý }
không  còn  nữa   ,Phố  phường  đổi  thay  lạ  mặt  ,  tất  cả  đã  xa  rồi  biển  dâu  dời  đổi  ,
duy  chỉ  còn  mình  em  bơ  vơ  đứng  mãi  nơi  này  .   Những  giòng  sầu  lăn  tràn  trên  má,
Cổ  họng  nghẹn  ngào  môi  mặn  mắt  cay  cay  ...

Buổi   chiều qua  rồi...!   Đôi  mắt  viền  khoen  vì  những  đêm  trằn  trọc  mất  ngủ  ...!!!
Nhìn  lên  bầu  trời  cao  thăm  thẳm  ...!   Chợt  nhận  tháy  ẩn  hiện  một  vì  sao  lẻ  loi  lu  mờ
trong  muôn  ngàn  Tinh  Tú  sáng ...Em  liên  tưởng  đến  mình  ,  một  vì  sao  xấu  số  cô  đơn,
Hiện  diện  những  đêm  như  đêm  này  , sao  nghe  lòng  lạnh  vắng...!
Dẫu  sao  lòng  vẫn  dặn  lòng  "  Em  sống  cho  qua  ngày,  Và  cho  qua  kiếp  này "


Anh  nơi đâu ..???  Phương  trời  nào  xa  xôi  dịu  vợi,  cách  nơi  đây  . Hơn  nửa  vòng
Trái  Đất  ,hơn  nửa  quả  Địa  Cầu    {   Pháp  hay   Mỹ  } hay  anh  đã  về  thăm  V.N
Quê  Hương  Yêu  Dấu  Chim  trời  có  mỏi  cánh  dừng  chân..?
Có  khi  nào  nghe  dĩ  vãng  réo  gọi  tìm  vê  thổn  thức  với  thu  xưa  ...???
Có  nghe  tiếng  con  Chim  Vành  Khuyên , một  mình  vương  đôi  cánh  nhỏ  ...
Vượt  ngàn  Mây  gợi  nhớ  "CỐ  NHÂN  TÌNH"
EM  viết  lên  đây  BLOG,  Của  em  những  giòng  này  vào  những  ngày  tàn  thu  đông  lạnh ..
Tưởng  như  đang  gói  gém  tâm  sự  này  gởi  đến  nơi  anh  !  Em  nghe  âm  ấm  linh  hồn..!
Và  đêm  đêm  em  hằng  cầu  nguyện  anh  Lương   V  TH   của  em  , dù  ở  đâu  hạnh  phúc
hay  khổ  đau  ...!!!???   Anh  vẫn  mãi  Chân  Cứng  Đá  Mềm  như  thời  trai  trẻ  ...!
Lời  Nguyện  cầu  thứ  2  ,  Xin  một  phép  Thần  Mầu  Nhiệm  , Cho  anh  đọc  được  những
Lời  này  của  em  .......
    NGUYÊN  THẢO,
   số ĐT: 01679224381

Tôi  vẫn  yêu  anh  như  tôi  thầm  nhớ.
Tuy  biết  anh  đi  không  bao  giờ  về  .
Để  nhìn  từng  giọt  sương  chết  trên  lá  khô
Réo  tên  người  yêu  suốt  trong  mùa  THU

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

TÔI KHÔNG VỀ



Phan Trà
TÔI KHÔNG VỀ
Tôi không về, dù rất nhớ trường xưa
Nhớ dáng ai kia ngồi bên cửa sổ
Tóc xoả ngang vai, đầu nghiêng xuống vở
Tôi giả vờ ho, ai vẫn vô tình
Để đến bây giờ tôi vẫn lặng thinh
Tà áo ai bay rất gần cửa lớp
Lặng lẽ lòng tôi từng ngày hồi hộp
Ai biết ai hay tôi vẫn mong chờ
Tôi không về dù đang rất bơ vơ
Rất nhớ bạn xưa những trò đùa nghịch
Năm tháng đi qua, tiếng cười khúc khích
Không thể phai phôi, cứ ủ trong lòng
Bài hát ngày nào về một dòng sông
Cả lớp say sưa. Lòng tôi mê mẩn
Đôi mắt học trò. Chỗ ngồi đầy nắng
Một người đi, bao khoảng trống sân trường
Xa xứ rồi, như cơn gió mùa đông
Lạnh lẽo tràn qua làm ai khép áo
Gió đến rồi đi chẳng ai thèm nhớ
Để mặc bên đời tôi cứ chờ tôi
Nhớ những chiều bỏ vở, rong chơi
Chùm me chua giấu trong ngăn kéo
Không dám trao ai, đã khô quặt quẹo
Một sáng buồn tôi ném cả lòng theo
Chùm me xưa thành cát bụi trăng sao
Nhưng nỗi nhớ cứ theo chân tôi mãi
Tôi không về, dù biết mình có lỗi
Tôi không về, dù lòng chẳng biệt ly
Một đêm mưa chợt nhớ nét bút bi
Ai ký tên ai cuối trang lưu bút
Soi vào lòng ai những lần thao thức
Tôi không về, dù kỷ niệm chứa chan
Tôi không về, dù nhớ chuyến đò ngang
Tôi với người xưa gặp nhau trên bến
Sóng vỗ muôn trùng đò không lỡ chuyến
Mà cuộc đời đành mỗi ngã phân ly
Tôi không về dù lòng chẳng ra đi
Tim tôi vẫn còn ở nguyên chốn cũ
Dẫu Thầy, Bạn xưa, sân trường còn đó
Dẫu dòng sông vẫn sóng vỗ dập dềnh
Có một lần hoa phượng rụng ven sông
Tôi thấy người xưa u buồn cúi nhặt
Rồi từ đó dòng đời trôi biền biệt
Áo trắng qua cầu không phải của ai
Tôi không về dù có vé ngày mai
Một chuyến bay đêm về miền tâm tưởng
Bạn bè ôm nhau, reo cười sung sướng
Nhưng không về, vì sợ lúc ra đi.
Trường cũ êm đềm, nhà trọ mùa thi
Áo trắng qua cầu, gió sông thổi mãi
Một thời học sinh, khung trời vụng dại
Tôi không về, vì muốn những ngày xưa
Con ngõ buồn lầy lội những chiều mưa
Cứ nguyên vẹn như lòng tôi ấp ủ
Tất cả những gì tháng xưa ngày cũ
Tôi không về, để cảm xúc còn nguyên
Tôi không về để kỷ niệm nằm yên
Dưới đáy tâm tư tha hồ thổn thức
Vì tôi biết ở bên ngoài đời thực
Tất cả không còn như lúc tôi đi.
Sài Gòn, 07. 05.2014

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

CHUYẾN ĐI TỪ THIỆN

CHUYẾN ĐI TỪ THIỆN...
CHUYẾN ĐI TỪ THIỆN ...
Đây là chuyến xe đi làm Từ Thiện của Đại Đức T M Thanh , thầy là một vị sư trẻ mà tôi rất nể phục { Một vị sư trẻ tài năng } Khi thầy về Chùa Giác Nguyên , đang là một ngôi Cổ Tự gần như mục nát , không ai có thể tu bổ được , nhưng thầy và thầy Phước , từng bước một , đã biến đổi Ngôi Chùa Giác Nguyên { Quốc Lộ 22 ,đường Xuyên Á } thành một Ngôi Chùa hoành tráng trang nghiêm ...
Sáng nay , em dâu { Đại Gia} rủ đi Chùa , Lễ Tạ , Má hôm nay khoẻ và đã được xuất Viện . Hai chị em lên chùa , và gặp thầy Trụ Trì T M Thanh và Thầy Phước , hai thầy bảo , kỳ này 2 cô đi làm từ thiện với thầy một chuyến . Ở Chùa Giác Nguyên này Thầy T M Thanh và các Phật Tử , đã đi làm Cầu , Đường từ thiện và phát quà , rất rất nhiều lần rồi , nhưng tôi , quả thật là chưa tham gia lần nào cả , nên cũng e dè , tôi trả lời Thầy , Phật Tử một mình làm không đủ ăn , làm sao dám làm từ thiện ... Nhưng Thầy đã nói " Trong kinh Phật nói , Có 3 cách Bố Thí , 1 Là thí Pháp , 2 là thí công , 3 mới là thí tài vật ...
DẠO MỘ KHÚC THẢ HỒN VỀ QUÁ KHỨ
VÀNG THU XƯA LÁ ĐỔ RỤNG MUÔN CHIỀU...
" Mời người lên xe về miền quá khứ ..."
Xe bắt đầu chuyển bánh vào lúc 8 giờ tối , 25/12 /2016 chúng tôi mở cửa xe để cho làn gió cuối đông mát rượi thổi vào trong xe .
Miên man trong tiềm thức ,nhớ đến mấy đứa bạn nhà cũng ở vùng Đồng Tháp này ,lên S G làm đủ thứ nghề ... Chúng tôi cũng có chung một một ước mơ ,chỉ mong cho đất nước không còn chiến tranh . Có đứa làm giao liên , khi hoà bình rồi , chúng lại bảo không ngờ ... Tao phải đi cải tạo...Có hai đứa không biết chữ , một đứa may mắn lấy chồng rồi đi nước ngoài , có lẽ cũng là duyên phận , biết cô nàng không biết chữ , anh rể tôi bèn viết một lá thư mùi mẫn , đưa cho H , bảo của anh chàng Q { người Hoa } vẫn thường sang chơi gởi ,H nhờ tôi đọc , và viết thư hồi âm , anh chàng Q cũng không biết chữ Việt , cứ thế chỉ vài tháng 2 người họ yêu nhau và đi đến hôn nhân ...
Còn bé B thì không bằng lòng với hoàn cảnh , em tha thiết muốn được đọc sách báo để hiểu biết thêm , thế là tôi trở thành cô giáo bất đắc dĩ của em , làm được 3 năm thì cha ,mẹ bắt em về để lấy chồng , hôm chia tay em bịn rịn giọt ngắn giọt dài " Chị ơi ở quê em con gái 18 tám tuổi không lấy chồng là bị ế , chị không những là chị , mà còn là cô giáo dạy em biết chữ , em về quê lấy chồng là chết luôn ở dưới , có nhớ chị cũng không làm sao lên đây được nữa , mỗi lần nhớ chị em sẽ lên Chùa , nhìn bà mẹ đứng ở cổng chùa , cho đỡ nhớ chị , vì nhìn bà mẹ đứng ở cổng Chùa rất giống chị , chị không giống bà mẹ đứng ở cổng Nhà Thờ của Chúa đâu ...Tôi bật cười Trời .! Sợ hết hồn ...! Tự dưng sao lại bảo tôi giống Bà Mẹ đứng ở cổng Chùa ... Tôi giải thích , đấy là đức Quan Thế Âm Bồ Tát . Không được nói đức Phật giống người này người kia , cũng không nên gọi đức Phật là Mẹ ...Về quê chừng nào gặp chuyện khó khăn , thì hãy chắp tay khấn niệm danh hiệu...NAM MÔ ĐẠI TỪ ĐẠI BI CỨU KHỔ CỨU NẠN LINH CẢM ỨNG QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT. Phật sẽ cứu độ cho Tôi có rất nhiều bạn ở sứ Đồng Tháp này , nhưng xa nhau là biệt luôn , không có địa chỉ , có muốn tìm cũng không cách nào mò ra được . Có một đứa đã đua tôi về Quê Ngoại ở trong Bưng Biền , tuy không phải đi đò , nhưng phải lội ruộng hàng giờ , vào được đến nhà cũng đã nửa trưa rồi , lạ thay vào giờ cơm rồi mà sao nhà thì vắng tanh , không có một bóng người , cỗ bàn thì ai đã sắp sãn lên phản lên giường , tôi thăc mắc hỏi . Ủa nhà có đám gì đây bạn , bạn trả lời nhà có đám Giỗ , sao không có bóng người nào zậy ....? Không có bóng một ông già bà cả, không có một đứa con nít . Căn nhà ngói thật rộng lớn , giữa một vườn cây trái ...Giường phản tủ bàn ghế , chứng tỏ đây là một Nhà Thờ Tổ ...Tôi quay sang nhìn bạn , bạn tôi tỉnh khô trả lời "Ừa tối mấy ảnh mới zề ăn , Bồ ở đây tôi nay gặp mấy ảnh {V C } zui lắm ...! Tôi nghe mà lạnh hết cả gáy , vì tôi là con nhà Bắc Kỳ Di Cư , dòng họ ông bà , Ông Vải nhà tôi đều là danh gia vọng tộc, đã phải bỏ lại , nào là ruộng sâu ao cả , để lếch thếch đưa nhau xuống tàu Há Mồm , trốn chạy { Mấy Ảnh , V C } vào Miền Nam Việt Nam ...Các ,Cô , Dì , Chú , Bác , nhà chúng tôi , đều là con cụ Tổng , cụ Tiên Chỉ , cụ Chánh , cụ Hương , cụ Lý , vậy mà giờ đây phải ra đứng ở Vườn Hoa , SaiGon chờ những người Miền Nam dắt về nhà họ , làm Vú Nuôi , ở mướn ...Vì thế họ nhà tôi hay nói về mấy ảnh như thế nào , nghe mà xởn gai ốc , họ còn hăm doạ , tôi mà bị bắt vào rừng thì .... Làm vui cho những người ở trong rừng , không xong , thì sẽ bị chôn sống ., làm phân bón gốc cây rừng . Đầu óc tôi tự dưng lơ lửng lo lắng ...Bao nhiêu kế hoạch nào là hái Me , Ỏi Cóc, Soài ... Mang rổ xuống ao hớt ốc , và tôi cũng đã mua mấy cái giỏ đệm để đựng cây trái mang về , tha hồ bù khú ăn uống với nhau , tôi còn mang theo cả máy chụp anh , nhưng giờ tới đây bạn tôi lại bảo " không được chụp ảnh ở đây , " Bao nhiêu thích thú đều bay hết , chỉ còn một ý nghĩ , làm sao rời khỏi nơi đây .?
Chiều vào Thu , những cơn gió nhẹ buồn man mác , những chiếc lá vàng là đà bay trước sân , không làm tôi quên đi nỗi lo lắng , hình như bạn đang dối tôi một điều gì .?
Đứng trước cửa nhà thấy một cái lu nhỏ ở ngoài sân , tôi tò mò mở ra , thấy có một ít gạo , tôi hỏi bạn , sao lại để Gạo ngoài sân ...? Bạn trả lời " Đó là Hũ Gạo Nuôi Quân " Mỗi bữa ăn nấu bớt một ít , chừng lâu lâu đêm mấy Ảnh về lấy đi , người Miền Nam đánh Mỹ là vậy đó . Tôi không hỏi nữa vì lòng tôi rất hoang mang , làm sao để tối nay tôi không phải gặp ...Bạn tôi mang 2 cái rổ ra cái ao trước sân nhà , xăn quần , rủ tôi , " Nè xuống đây súc Ốc " tôi lắc đầu , Vậy thôi Mình ra ruộng chơi đi , , Bồ thích đồng lúa lắm mà .?lòng tôi lơ đãng bước chân theo bạn , hai đứa không thể cầm tay nhau ...Đi tren đường ruộng nhỏ xíu , đứa trước đứa sau , trên cánh đồng mạ non phơn phớt , gió đồng thổi lên mát rượi , không làm tôi quên đi nỗi ưu phiền ... Hai đứa cứ lặng thinh , hình như trong thâm tâm , chúng tôi đang có suy nghĩ khác nhau , cùng không tiện nói ra , nếu lòng tôi không ngổn ngang tâm sự , tôi đã tíu tít khen , gió đồng cỏ nội ở đây , thật là nên thơ ...! Xa xa tôi thấy có khoảng 4- 5 người mặc đồ đen đi lại phía chúng tôi , lòng mừng khấp khởi ... Bởi vì từ lúc vào nhà đến giờ , tôi chưa gặp được ai , tôi ngoái cổ lại hỏi bạn , ai đang đi tới kìa .? Bạn trả lời " Ừa mấy ảnh đó , mình lại gốc cây gần đó , nói chuyện làm wen với mấy ảnh chút đi , mấy ảnh hiền khô hà ..!. Không hiểu sao phản xạ tự nhiên , tôi quay ngoắt lại con đường khác cứ thế mà chạy ...Tuột mất cả giày dép , bỏ luôn ... Cánh đồng rộng bao la ,những con đường Bờ Đê nhỏ xíu , chia cắt từng thửa ruộng của người dân ...Tôi té xấp té ngửa ngửa , nhưng vẫn bám víu vào bờ cỏ , bò dậy tiếp tục chạy tiếp , thật là sức trẻ phi thường , cứ thế tôi nhắm thẳng đường lúc sáng vô mà chạy ra ...Cuối cùng thì bạn cũng đuổi kịp , tội nghiêp bạn tôi đã lượm dùm tôi đôi giày toong teng xách theo cho tôi , bạn trách " Bồ làm gì mà chạy zữ zậy . làm mấy ảnh tự ái bỏ đi hết rồi ...!" Tôi thật không biết phải trả lời sao , lòng buồn và ân hận ... Tôi muốn nói với bạn , chẳng phải đây là lần đầu tiên tôi chạy hoảng như vậy đâu , hồi còn ở Quê nhà theo mọi người đi bắt cua , bắt ốc , tôi cũng bị { Lính Mỹ đi càn } rượt đuổi mấy lần , dù lúc ấy tôi chỉ là đứa con nít ... Và ấn tượng nhất là ở cái Ao ngay trước mặt xom tôi { Hiện nay là Chùa Bà Sáu } Cái Ao , nằm giữa một vùng đất rộng bao la , ngày nào Lính , họ cũng mang các loại xe xuống đó để rửa , còn lính Mỹ thì mang rác đến đổ bên cạnh ao , nói là rác nhưng toàn đồ hộp trái cây tươi , lính Mỹ họ dùng không hết mang ra đổ , cả xóm chúng tôi cùng đi lượm rác , bọn con nít chúng tôi cứ ra OK , là họ bưng cho từ thùng một , tôi cũng ra OK nhưng không dám lại gần , tôi đứng từ xa , họ thẩy cho thứ gì thì chịu khó nhặt thôi , bữa đó có một Lão lính Mỹ tiến lại gần tôi , cứ luôn miệng gào BeBisan Be Bi San ... Tôi khiếp sợ ...! Cứ thụt lui Thụt lui dần ... cuối cùng tôi quay đầu chạy , ... Vòng quanh cái ao ... Tôi chỉ khác cậu bé trong phim { Thượng đế cũng phải cười } là tôi có mặc đồ thôi , và cứ thế tôi chạy , lão Mỹ rượt theo ... Vòng quanh cái ao thật là rộng lớn , khoảng cách còn xa , nhưng vì quá sợ tôi chạy rất nhanh , nhờ vậy mà mọi người mới kịp kêu em tôi chạy về , gọi đươc cha tôi ra đến nơi , cũng là lúc lão lính Mỹ nắm được cổ áo tôi , tôi hét lên thất thanh chừng như ngã xuống ... Và tôi đã nhìn thấy...Cha tôi đang rất giân dữ , Cha tôi cởi trần mặc có một chiếc quần dài , có lẽ Cha tôi chưa kịp mặc áo ...Người Cha tôi thật trắng , Cha tôi hét thật to chỉ tên lính Mỹ , Bebisan...Con ...Của Tao ....Bất chấp tên lính Mỹ , đang đeo lủng lẳng Súng lục , Dao găm , và Lựu đạn ... Cha tôi Gầm lên và chạy sát tới ... Tức thì lão lính Mỹ buông tôi ra và hắn cúi đầu chậm rãi đi lại xe ...
Có lẽ vì vậy mà Cha tôi không giận nữa , Cha vội vàng dắt tôi về , và từ đó tôi không bao giờ còn bén mảng ra ao nữa ...
Hai đứa ngồi bệt trên vệ đường , tôi thật ngượng ngùng vì thái độ của mình ... Tôi muốn nói với bạn thật nhiều lời xin lỗi , nhưng lại không biết nói sao , dù thâm tâm tôi đã quyết không quay lại đấy nữa ...Tôi đã rất sợ và tôi không muốn ... Đêm nghe tiếng chó sủa mắc tiểu không dám đi , mắc ho cũng phải ém lại , đêm nào thấy Hoả Châu soi sáng cả một góc trời , là cả nhà chúng tôi lại chắp tay khấn nguyện đất trời . Đâu đây lại nghe tiếng lẩm bẩm của những ông già bà cả ... " Sáng mai lại có vợ trẻ khóc chồng , mẹ già bò khóc bên xác con trai ... Ký ức về những vùng quê khói lửa của tôi tưởng chừng như không bao giờ dứt . Trong mơ màng tôi thấy xe dừng lại ở một bến sông , mọi người bảo nhau , đây là chợ cờ đỏ ... Xe đậu ở một bãi đất trống bên bờ sông . Chúng tôi sẽ phải đi đò , lịch trình là đến sáng chúng tôi sẽ đến được điểm phát quà , trong khi chờ đ th gọi đò , chúng tôi tranh thủ tận hưởng cái thú của đêm miền quê thanh vắng , ngước mặt lên trời có muôn ngàn vì sao sáng ,. Đêm nay lại đúng là đêm 25 / 12 , làm cho tôi nhớ đến , đêm 25/ 12 năm nào , chị bạn rủ tôi đi vượt biên cùng với 2 đưa em , cùng 2 con của chị , sau nhiều lần chị thuyết phục được , tôi theo chị về đây , ngồi chua nóng đít , thì em gái chị cùng em trai dắt theo 2 con của chị bước vào , { Em gái chị đẹp như một thiên thần } sau khi nghe chị nói rõ là ... Chị đã lo liệu tất cả rồi . Đêm nay 5 dì cháu sẽ Vượt Biên , chị nói như mệnh lệnh ... Bất chợt em gái chị quỳ mọp xuống ôm chặt lấy chân của chị . Oà lên khóc nức nở ... Lạy Chúa Tôi ... Em không đi gánh cứt nữa đâu chị , Lạy Chúa Tôi ...Chị cũng quỳ xuống ôm em chị mà khóc ngất ... Nhìn cảnh này lòng tôi chùng xuống , ...Hai chị em họ nức nở một hồi , chị dỗ dành em , kỳ này em sẽ không phải lo gánh phân nữa , chị đã lo liêu C A hết rồi , em chị càng khóc to thêm . Lạy Chúa tôi , em sẽ bị Cướp Biển hiếp chết mất thôi , chị đang khóc nín bặt . " Im Mồm .Hiếp Càng Sướng ..." Em chị còn đang ngơ ngác , chị bồi thêm một câu ... Em mà không đi chị cắn lưỡi chết tại chỗ này cho em xem ... Họ cứ ôm nhau khóc mùi mẫn , bỏ quên tôi đang ngồi lặng lẽ phía sau Nhìn hoàn cảnh họ , tự dưng tôi cảm thấy nhớ những người thân của mình đến đau xót , tôi nhớ lại cảnh nhà . Ngày hôm qua ...Khi tôi về báo tin , tôi sẽ đi Vượt Biên ... Thường thì tánh tôi hay " TIỀN TRẢM HẬU TẤU " nhưng lần này tôi cũng nghĩ là quan trọng , nên trước khi đi tôi phải về báo tước với cha tôi .Mẹ tôi nằm bế em tôi , toong teeng ở cái võng hai mắt nhắm nghiền , tôi không biết ý Mẹ tôi nghĩ gì ...? Còn Cha tôi thì ra chiều vui lắm ...! Nhưng tôi biết trong lòng cha tôi đang như bị lửa thiêu ... Cha bảo ... Ừ con ạ ... Con phải đi với chồng con ... " Gái trăm mẫu vẫn phải nhờ chồng " " Mày không đi sau này tao già tao chết , con chị mày nó bảo con nó trói gô mày quẳng ra ngoài đường đấy con ơi ..." Tôi phì cười nhớ lại , lần nào Cha tôi lên nhà chúng tôi , chị tôi đều sắp cơm thật thịnh soạn mời Cha tôi Ăn ... Cha kéo tôi ra sau hỏi , " Nó có kêu mày ăn cơm không con , " tôi nhằn Cha tôi , Cha kỳ Quá , ở đây con muốn ăn lúc nào mà không được , " Ừ tao tưởng nó không cho mày ăn thì tao không ăn đâu ..." Thật lòng , tai tôi đang nghe Cha nói nhưng đầu óc tôi để đâu đâu ... Cha tôi nói xong thì vô bàn thờ thắp nhang rồi hì hục lạy , tôi nghe thấy Cha sịt mũi mấy lần , tôi biết là Cha đang khóc , phải như những lúc khác thì tôi đã đùa nhạo Cha rồi , bởi vì hằng ngày tôi cứ nghe Cha trò chuyện với thằng cháu nội Đích Tôn của ông , nó kể cho ông nghe là Ba Mẹ nó cãi nhau , rồi mẹ nó khóc , Cha tôi hỏi , Ba nó có khóc không , nó trả lời liền ." Đàn ông ai mà hóc " và cứ thế hai ông cháu trò chuyện " Đàn ông ai mà hóc , Hóc thì không phải là đàn ông ..." vì thế thằng nhỏ không bao giờ dám nhè trước mặt cha tôi , Vậy mà từ năm ngoái đến nay , tôi đã làm Cha tôi khóc đến 2 lần , lần trước khi bạn tôi qua mượn giấy tờ nhà để đi thế chấp , tôi đã không đồng ý , nhưng rồi trên đường đi vay mượn , bạn tôi bị xe quẹt phải ... Tôi sang thấy cảnh tượng . Các cháu con của chị ấy , đứa ôm đầu đứa ôm chân chị , đứa nào cũng bò ra khóc ... Tôi hình dung ra ngay cuốn chuyện { Dịch từ nước ngoài mà tôi đã từng đọc { Những cánh hoa lạc loài, Của nhà văn nữ DANIELLE STEEL } { và cũng cuốn sách nổi tiếng đó sau này thêm một lần nữa tôi đi tù thế... Tôi không thể nào chịu nổi , khi nghe tiếng gào khóc của 4 đứa trẻ con của chị ấy ... } Tôi lặng lẽ quay về nhà lấy ngay giấy chủ quyền nhà , đem sang cho chị mượn , vì ngày ấy đi vay mượn tiền lãi xuất rất cao , mà tôi không ngờ . Chưa đầy một năm mà căn nhà to đùng của tôi sắp sửa bị kê biên ... Lúc ấy Cha tôi mới biết mà lên ... Tôi vội vàng khắc phục hâu quả bằng cách ... Tuột hết kim cương hột soàn từ hai cánh tay , từ cổ , cả từ hai tai của tôi , ngoài ra tôi còn hốt thêm mấy phần hội nữa ... Tôi chuộc được giấy tờ nhà về rồi mà Cha tôi cứ ngồi sịt mũi mãi ... Tôi hỏi Cha , " Con đã đưa giấy tờ cho Cha mang về để Cha yên tâm rồi mà sao cha còn sụt sịt mãi thế ..? Cha bảo , Mày tuột hết đồ trong người mày ra như vậy , hỏi tao không đau lòng sao được , Rồi Cha tôi chỉ những thứ đồ tạp phẩm mà tôi treo lủng lẳng bày bán , " Ước sức tao quăng hết những thứ này ra đường cho đỡ đau lòng con ơi ...! " Tôi buồn buồn và nhớ đến một người bạn hàng , mỗi lần thâu tiền hàng tiền triệu , thế mà khi làm ăn thất bại , đã phải ra chợ nhặt từ đồng từ cắc , gẫm lại tôi vẫn còn được ở trong nhà buôn bán ... Tôi ngẩng lên nhìn cha . Cha thấy đấy , con đã bị nhà nước tịch thu tài sản 2 lần mà con vẫn sống được là tốt rồi , trong kinh Phật nói " Vàng bạc có khi không bằng gạch ngói , gạch ngói người ta còn cất nhà ở được ..." Cha vẫn thường bảo con là = Con ông Thánh , Cháu ông Thần , . Xa cơ thất thế cũng lần xuống ao " Hôm nay Cha quên hết rồi hả .? Ừ thôi tao đi về , tôi nhìn theo tướng đi liêu siêu , nhanh nhẹn của Cha tôi lúc nào nhớ đến tôi cũng muốn khóc ...! Lần này tôi lại thấy Cha tôi vào bàn thờ thắp nhang cầu xin cho tôi , rồi lại sịt mũi ... Tôi yên lặng đi vào nhà một chị bà con , sau khi dặn dò chị ở nhà hãy chăm sóc , Cha Mẹ tôi và , các em tôi , Thủ thỉ những lời gởi gấm , và cho chị biết ngày mai tôi đi ... Khi tôi về nhà , Trời đã quá chiều , Cha tôi hối hả , Sao mày đi đâu lâu thế hả con .? " Lẹ lên ra tao đón ngõ cho mày . Cha vội vàng chạy trước ra ngoài đầu đường , chờ tôi đi ra , gọi là đón ngõ cho may mắn ... Ra đến đầu ngõ gặp cha tôi rồi , tôi cười mà hai giòng lệ tôi sắp trào ra , tôi cúi đầu đi không dám quay lại , để cho nước mắt chảy như mưa ....
Giòng suy nghĩ của tôi , cứ thế tôi ngồi như chết lặng , rồi quyết định ... Cha ơi .! Lần này cha đón ngõ không linh rồi ... Tôi nhớ từng bụi cây , hàng trúc cha tôi trồng hai bên đường lối vào nhà tôi ... Cha , Mẹ già yếu rồi , đi đến xứ người , tôi sẽ luôn canh cánh bên lòng ... Biết có còn gặp lại nữa không ...? Tôi giàu sang phú quý để làm gì ...? .? .? ... Tôi rón rén bước nhẹ ra cửa , tôi đi , đi như ma đuổi , cũng may mà chợ gần đó /// Tôi lẩn vào trong chợ , dù chợ chiều thưa khách , tôi cũng tìm được một anh , Xe Đạp Ôm , Nhờ chở ra bến xe mua vé , không mua được vé xe , tôi đành phải ngủ khách sạn một đêm , trong đêm dài không muốn sáng , tôi viết cho chồng lá thư kể lể sự tình ... Tôi khuyên chồng tôi đừng gởi tiền cho tôi , tôi biết bên đó anh phải có tài sản mới lấy được vợ ... Một năm sau , chồng tôi nhờ một người bạn về khuyên tôi gởi giấy tờ sang để anh bảo lãnh , đồng thời anh cũng gởi cho tôi một lá thư , Cho biết là nhỏ Thuỷ { Hàng xóm nhà chúng tôi ở C X Thanh Đa } thua chồng tôi 20 tuổi , đã đến Đan Mạch , Và cô Ả này yêu cầu chồng tôi bảo lãnh cho cô được sang Mỹ . Có một điều đáng cho tôi phải suy gẫm ... Vì Ả này sau khi chồng tôi đi được 3 tháng có đến nhà và cho tôi biết , là đã đi vượt biên cùng chồng tôi một lần nhưng không thành , và Ả nói rằng ... Đã yêu chồng tôi ... Tôi thật đớn đau khi lúc này cha tôi đang lâm trọng bịnh ... Lại một đêm dài không muốn sáng... Tôi viết cho chồng tôi thêm một lá thư dài . Tôi cảm thông với chồng , anh ấy nói rằng = Anh phải làm lại cuộc đời trước khi quá muộn , Tôi nhận ra ngay sự nghiệt ngả của số phận . Một cô gái trẻ đã muốn lấy chồng tôi từ ngày còn là hàng xóm của gia đình chúng tôi ... Tôi xin chồng tôi .= Dù có lấy ai chăng nữa , cũng đừng cho tôi biết gì nữa cả ... Tôi không ngờ ... Sau này tôi nghe mọi người nói " Chồng hận tôi " ... Hận hay là " Dối lòng , dối người ..." Lấy vợ trẻ hơn 20 tuổi sướng gần chết mà hận tôi nỗi gì ...?/ / / Tôi không quan tâm ... Từ ấy đến giờ anh không một lời thăm hỏi VỢ YÊU , dù ngày xưa anh thường thủ thỉ bên tai tôi " Em là núm ruột của anh " Đôi khi tôi thấy tiếc cho Ả vợ lẽ kia , Xinh đẹp , lúc ấy tuổi xuân còn phơi phới , mà sao lại phải đi lấy chồng người ...? Nhất là khi cô Ả , đã sang được đến Đan Mạch , Và tôi đã trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời , tôi cũng chưa bao giờ ân hận về chuyến đi không thành ấy ... Tôi đã được ở cạnh Cha Me... Gần một năm trời Cha tôi lâm trọng bệnh rồi qua đời ...Tôi đã luôn được ở bên Cha tôi ... Lúc tôi còn đang ôm đôi chân lạnh ngắt của cha để thoa dầu ... Tôi vội vàng niệm Phật Di Đà được 3 tiếng như lời bác tôi đã dặn , rồi vội vàng gọi tất cả các em tôi xuống ...Lúc ấy là 5 giờ sáng ngày 2 / 2 năm Nhâm Thân , là vào tháng 3 năm 1992 ... Khi còn bé , tôi là đứa trẻ nghịch ngợm rất là dơ dáy , Cha tôi phải tự tay tắm giặt gội đầu , chải chí cho tôi ..///.Cha tôi ngoài việc đi kiếm tiền , còn chăm sóc chị em chúng tôi từ miếng ăn giấc ngủ , mỗi lần chị em tôi bệnh tật là cha tôi cuống quýt cả lên , khi chúng tôi còn thơ dại cha tôi đã phải làm bất cứ việc sang hèn trong xã hội , miễn sao chị em chúng tôi được no cơm lành áo, từ khi còn rất bé bỏng , tôi đã nhận thấy rằng trên thế gian này không ai thương con nhiều bằng Cha tôi , Vì thế khi Cha mắc bệnh , chị em chúng tôi trên dưới một lòng chăm sóc cho cha , chỉ có một điều khi cha bệnh nặng , Cha biết nhưng dấu các con , con biết nhưng cũng dấu Cha . Chỉ đến khi Cha sắp lìa đời, mới nói với tôi ," Tao khổ mày cũng khổ ,chỉ có Mẹ mày là sướng ..." Thật là đau lòng , tôi nghiệp Cha Tôi , 70 tuổi , chưa được hưởng những giờ phút an nhàn ... Khi cha còn trong giường bệnh , tôi chỉ nghĩ là nếu sau này không còn cha , tôi sẽ nhớ cha nhiều lắm ... ! Lúc ấy tôi không bao giờ hình dung ra cảnh khổ mà sau này tôi phải gánh chịu . Như cây khô đứng giữa rừng .. Tôi hay nhớ đến câu Kiều của cụ Nguyễn Du " Khi xưa phong gấm rủ là . Giờ sao tan tác như hoa giữa đường " và nhớ câu cha tôi thường nói , khi cha nhìn thấy trẻ hàng xóm sống bơ vơ . , cha hay nhìn tôi rồi nói " Còn cha gót đỏ như son . Đến khi cha mất gót con đen sì ... Mỗi khi nhớ đến tôi lại mủi lòng ...
... Quả thật cha tôi đã tiên liệu không sai , Mẹ tôi hiện tại được các em dâu tôi chăm sóc , chu đáo , sung sướng hơn người mặc dù các em trai tôi rất chi là sợ vợ... Ở thời thế này , Đất Nước này không sợ vợ thì nhà cửa nát như tương , có đều các em tôi sợ vợ, có văn hoá ... Nhớ một lần , tôi và em kế , đi giao hàng đến nhà một người Hoa , ông này , đôi vợ chông thật là hạnh phúc , có 10 đứa con cả thảy , bữa đó hai chị em đứng ngoài cửa nghe bả chửi ông thậm tệ , hình như bà còn wuấn ông nữa mà ông thì cứ im re , nghe đã đời chị , em mới gõ cửa , lúc ấy ông mới bắt đầu la lên ... Mày chít mày dới t a o c hi t mày chít mày tao wuấn mày ... Chị , em được một bữa cười bò ra , em , bảo , nãy giờ tụi tui đứng ngoài nghe hết trơn rùi ông ơi ...! Cả hai ông bà cùng cười vỡ lên , thế là hoà , ... /// sau này có lẽ các em tôi rút kinh nghiệm từ ông người Hoa đó , với lại cái thời thế khốn khổ này, tình hình tài chính ở trong tay phụ nữ , bảo không sợ vợ sao được ... Mẹ tôi thì có phước được sống chung cùng em trai Đại Gia của tôi , mặc dù em Đại Gia , có nhiều tiền , nhưng cũng vẫn sợ em dâu Đại Gia một vành , em dâu Đại Gia mà lườm một cái là em trai tôi lấm lét như { Rắn Mồng Năm } Có đều hình như họ cũng có thoả thuận với nhau gì đó , em trai tôi rất là hào phóng và thương yêu gia đình bên vợ , ngược lại em dâu Đại Gia rất là nhân hậu , đạo đức có thừa ... thương yêu các em và các cháu tôi hết mực , còn với mẹ tôi thì khỏi nói , em dâu tôi chăm sóc từ bữa cơm giấc ngủ . Vì thế mà các bà dâu khác cũng phải noi theo , có lẽ em dâu Đại Gia từ ngày mới bước chân về nhà chồng sống gần Cha Mẹ tôi đã được sự hướng dẫn và dạy dỗ của cha tôi , thế nên trong tất cả các anh chị em tôi , chỉ có một mình em dâu Đại Gia của tôi là đạo đức nhân từ giống Cha tôi ngày ấy mà thôi ...///
...Đêm nay là đêm Chúa sinh ra đời ...Vô tình cảnh cũ kéo tôi về miền tâm tưởng mãi không thôi ... Ngước mặt lên trời cao ,tôi thấy bao nhiêu là vì sao sáng , tôi lẩm nhẩm lời một bài hát ... " Một mùa sao sáng đêm NOEL Chúa sinh ra đời . Người hẹn cùng tôi , ngày về khi đất nước yên vui , " ... Bây giờ đất nước yên vui ... Nhưng ...
Anh thì xa xứ cánh Hải Âu
Thăm thẳm Quê Hương ngút ...Ngút sầu
Thương anh tôi mãi hoài khấn nguyện
Cho ngày gặp lại bớt thương đau ...
Đêm nay tôi đang ở vùng quê này , không có ánh đèn nhiều như thành phố của tôi , tôi lại được tận hưởng thời thơ ấu với trăng sao quê nhà ...
Những đêm trời nóng bức , trải chiếu ra sân , nằm ngửa mặt lên trời , để ngắm những vì sao sáng ...Sao nào là Sao Hôm , Sao Mai ,những ông sao sáng nhứt đứng riêng một góc trời ... , Sao 3 Đòn Gánh tôi nhận ra ngay , và tôi cũng đang tìm kiếm vì Sao của tôi nữa , Sao tôi là Sao cô đơn mãi lu mờ trong muôn ngàn tinh tú sáng... Đang tận hưởng trăng sao , thì đàn muỗi Cái ở đâu bay đến , tiếp rước chúng tôi bằng một điệu nhạc vo ve hùng hồn rùng rợn , có lẽ giờ chúng mới biết ở đây đang có khách lạ... Cũng may tiếng đò máy đang sình sịch đến gần ...///
Chúng tôi bước xuống đò , vào khoảng 3 giờ sáng , trong đêm thanh vắng , ngoài tiếng đò máy chúng tôi chỉ nghe tiếng gió ru cây nhẹ nhàng , đượm chút u buồn trong đêm tĩnh mịch , tiếng chuyển mình của Vũ Trụ , những hàng cây 2 bên bờ sông mà tôi chẳng biế là cây gì .? Thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ phớt trên mặt sông ,thổi vào mặt nghe mát lạnh ... Trời hừng sáng là chúng tôi bắt đầu bước lên bờ ... Đã có sự chuẩn bị đón tiếp kỹ càng , người dân ở đây rất quý chúng tôi , có vài người nghỉ việc ruộng vườn , để chuẩn bị bữa ăn sáng cho chúng tôi hật là chu đáo , chúng tôi tỏ vẻ ái ngại , thì họ nói , " Cô bác cũng bỏ việc Th . Ph . đến nơi đồng hoang nuoc mặn này với chúng tôi , chẳng lẽ chúng tôi lại không dám bỏ một ngày công để mà , đón tiếp Cô Bác sao , lời nói như những ly nươc dừa , mà chúng tôi vừa được uống vào quên hết bao nhiêu mệt nhọc ...
Nghỉ ngơi một chút , ăn sáng xong , bắt đầu phát quà ... Phát quà cho những gia đình nghèo và những người lớn tuổi ...Sau đó qua trường học , phát cho các em học sinh
Thương gì đâu , những em bé con nhà nghèo thường hay nhát hít , có một vài em làm mất thẻ cứ đứng ngoài rươm rướm nước mắt , hỏi ra mới biết...Thầy bảo " Cứ việc phát cho các em , Thầy có dự trù mang dư nè . Phát được cho các em đó rồi , người cũng nhẹ nhõm sung sướng làm sao ... Nhớ lại giống hoàn cảnh của mình khi xưa Đưa em đi học ở trường Tổng ,{ được người Mỹ phát quà mỗituần 1 ngày } cho 2 đứa em 2 phần quà gồm bánh mì và sữa tươi , mấy chị em ăn một phần , còn một phần để dành đem về ...
Bình thường trên đường đi học , có một thằng to bằng 4 đứa học sinh chúng tôi , chặn đường và bắt tụi tôi phải gọi nó bằng Ba , mới cho đi , đúa nào gặp nó cũng hô to { BA TUI } rồi chạy cho nhanh . , Bữa đó không may 2 đứa em tôi bị thằng Ba Tui nó cướp bánh mì và sữa , đứa bé thì lặng im bỏ đi , còn thằn anh thì tiếc quá , cứ lẽo đẽo chạy theo nó vừa khóc vừa chửi Đ. Má mày Ba Tui trả bánh mì cho tao ... Nghe mà đau xé lòng ..!/// Hôm nay gặp các bé ở đây , hình ảnh xưa lại sống dậy trong tôi , thấy bùi ngùi thương cảm ...
11giờ trưa là xong mọi việc , chúng tôi chuẩn bị , để quay về Th Ph cho kịp , những người dân họ dắt chúng tôi ra vườn hái trái cây , làm quà về Th Ph , đủ loại trái cây , thích gì cứ việc hái , đúng là gặp trái ngọt cây lành , lòng tham trỗi dậy ...Nhưng đành hãm lại thôi , nhắc nhở mình đi làm việc thiện , thì không được tham lam...Lòng lâng lâng nhớ mãi chuyến đi này ... Thích thú nói với bạn bè , từ đây về sau tôi sẽ không bao giờ từ chối những chuyên đi như thế này ...
Cuối Đông 2016
NGUYÊN THẢO H.M phone 01679224381

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

CÔNG CHA ... NGHĨA MẸ ...

Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra ...
25 năm về trước 5 giờ sáng ngày 2 / 2 . năm Nhâm Thân / 1992 , chị em chúng tôi đã phải ngậm ngùi đưa tiễn , người Cha kính yêu , rời bỏ mái gia đình . chúng tôi , mất tình cha từ độ ấy . như những đứa trẻ bơ vơ , bên mẹ hiền nhẫn nhịn , chống chỏi với bao giông tố cuộc đời . Cuối cùng các em tôi , cũng đã thành Nhân ...
Ngày 24/5 năm Đinh Dậu { 2017 } Mây đen kín cả bầu trời , chúng tôi lại phải ngậm ngùi , thêm lần ly biệt , để mất đi báu vật , quý nhất trần gian ... Mẹ Hiên ly trần ...! 10h sáng 24 / 5 / 2017
GÁNH CHÈ SANH CỦA MẸ ...
Thủa còn thơ tôi vẫn thường được Cô , Dì kể cho nghe chuyện về dòng họ Gia Phả Tộc Họ Nguyễn Đình...
Năm 1954 dòng họ tôi di cư vào Miền Nam V N gần như hết cả làng Thế nhưng gia đình nhỏ của cha mẹ tôi thì ruột thịt không có ai , chỉ có cô dì chú bác họ mà thôi .Hồi còn ở Miền Băc , bác trai họ của tôi là Tiểu Đoàn Trưởng { Bảo An Đoàn } tất cả thanh niên trong họ , và cả trai làng đều là lính của bác tôi , Cha tôi là người thân thiết nhất bên cạnh bác , nghe cha kể , bác hay đùa rằng , " Tao với chú mày như ông Nhu và ông Diệm , không thể tách rời , đến khi hiệp đinh Gerner chia đoi Nam băc , Tiểu Đoàn của bác được lệnh chuyển ra Hải Phòng để rút vào Miền Nam Việt Nam . Tất cả vợ con của lính thì còn kẹt ở lại , tiếng là được tự do ra đi nhưng vẫn bị giữ lại không ai được ra khỏi làng , nhưng vì thương chồng , đã khiến cho những người phụ nữ hiền lành , chân chất như mẹ tôi , cố tìm cách trốn ra khỏi làng .Cô tôi kể , người thì mấy bó rau , người thì vài lon đậu phộng , và người thì nấu một chõ xôi ...Làm bộ vừa đi vừa rao bán , ra khỏi được làng ...
Tiếc thay , Bà Nội với bác ruột , được ký giấy, { đi để dụ về } chỉ ra thăm để gọi cha tôi về . Bà nội trông thật thảm , ôm cha tôi khóc ngất và không ai ngờ , lần ấy là lần cuối , cha tôi được ôm bà...Hẹn vài ba năm sẽ trở về ...
Rồi đi đi mãi không về
Mẹ già vò võ sớm khuya đợi chờ ... { Thật khủng khiếp cho cho dân tộc V N chúng tôi , chưa đậy 100 năm , đã phải chịu 2 lần sinh ly buồn hơn tử biệt , lần sinh ly thứ nhất đời cha mẹ , 1954 - 1975 , lần thứ hai , đời chúng tôi đó là cuộc sinh ly dài ...Vô Tân ...! . Gần một kiếp người , 1975 - 2017 , tính đến nay đã bốn mươi hai năm , tôi đã thấy những cuộc từ ly bi thảm...! khi những người đàn ông vừa từ Cải Tạo về , chưa được bưng bát cơm nóng mẹ cho ... Đã vội chờ đêm khuya Mẹ ngủ ...bỏ vài bộ quần áo vào túi sốp , lạy mẹ từ ngoài cửa buồng , lạy vào đến cạnh giường , rồi khóc ngất ...Nếu may mắn không bỏ mạng ngoài Biển Xanh , thì cũng thân cô độc xứ người ...Bưng chén cơm chan hoà nước mắt , hướng về Quê Hương thăm thẳm nghin trùng ... nơi mà có mẹ già đang tựa cửa ngóng chờ ...Ôi .! Những cuộc sinh ly buồn suốt một kiếp người ...!
Khi vào đến Miền Nam Việt Nam thì Tiểu Đoàn { Bảo An Đoàn } của bác tôi giải tán ... Bác tôi quay sang nghề dạy học , cũng chỉ dạy cho cả dòng họ nhà chúng tôi thôi , tôi còn nhớ khi được đến lớp học của bác , tôi còn nói rất ngọng , mặc quần xẻ đáy ... Bài học đầu tiên chúng tôi được bác dạy là TIÊN HỌC LỄ . HẬU HỌC VĂN , tiếp theo là GỌI DẠ , BẢO VÂNG , CON NHÀ LỄ PHÉP
Rồi những ngày kế sau , chúng tôi phải học cho thuộc lòng một bài thơ
Con ơi muốn lên thân người . Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha .
Gái thời giữ việc trong nhà . Khi vào canh cửi khi ra thêu thùa
Trai thời đọc sách ngâm thơ .Dùi mài kinh sử để chờ kịp khoa .
Mai sau nối được nghiệp nhà . trước là đẹp mặt , sau là ấm thân ...
sau này còn một bài thơ .ÔNG NGUYỄN PHI KHANH DẠY CON . Con gái thì bác không bắt học , nhưng cũng được nghe bác giảng bài , Khi ông Ng Ph Khanh , bị đi đày sang Tàu thì ông NGUYỄN TRÃI , lẽo đẽo theo sau khóc thảm thiết , ông quay lại khuyên con ....
Con hỡi con , con đừng khóc lóc . khóc làm chi cho nhọc lòng cha .
Khóc mà cứu nước non nhà ....
Khi tôi lên 4 t thì em kế của tôi cũng được 1t bị sốt bại liệt , co rút chân lại , mẹ tôi nói nhỏ với Dì họ tôi là " chị khờ quá ,thấy nước mưa trong vắt , hứng vào tắm cho con cho mát , điều này anh rể em mà biết , kể như chị tiêu đời . Cũng may em tôi thoát khỏi què quặt , nhờ vào sự nỗ lực , đến động lòng Trời Đất của cha mẹ tôi , ngày nào Cha ,Mẹ cũng bế em đi từ sáng đến chiều , tìm thầy giỏi thuốc hay ... Hai chị em tôi , thì được gởi cho một bác làm nghề thầy cúng { Bác Đoàn } sáng nào bác cũng thắp nhang , cúng quảy , càu xin cho em tôi ... Hai chị em cứ ra ngoài đường ngồi khóc ...Lúc còn nhỏ mà vắng mẹ , thật không gì khủng khiếp bằng nhớ sao là nhớ ...Bác gái nhân từ , ngày nào cũng năn nỉ " Các con đi vào ăn cơm đi , hai đứa có chịu an cơm thì rồi Bác bảo Bác Giai đi kiếm Bố Mẹ các cháu về , tuy còn nhỏ nói còn ngọng nghịu , vừa an vừa khóc nói với Bac " Chúng cháu ăn xong thì Bác cho chúng cháu ra đấy ngồi chờ Ba , Má cháu về nghe Bác , Bác bảo Ừ chiều mát Bác cho ra ... Đó là tất cả những gì tôi nhớ về Bác Đoàn gái của chúng tôi ... Sau khi cha mẹ tôi đã bán hết tài sản , chạy thầy thuốc không còn thứ gì nữa , mới tìm đến Bện Viện Nhi Đồng , là một B V lớn nhất S G mà lại không phải tốn xu nào . Gia tài chỉ còn một chiếc xe đạp , cần câu cơm của cả nhà , Cha tôi cũng đem bán được 5 đ thì cái lão TaXi lường gạt cứ chạy vòng quanh Bệnh Viện ăn hết hơn nửa tiền chiếc xe đạp của cha tôi , cuối cùng cũng quá nửa trưa rồi , Cha tôi đòi xuống , và hỏi thăm vào được Bệnh Viện ...Làm thủ tục thì rất dễ dàng , em tôi được vào nằm ...Mẹ tôi kể Bác Sĩ Y Tá toan là người Tây xí số sì sồ với nhau , mình chảng hiểu gì ...? Cha làm thủ tục xong xuôi vội vang giao em cho mẹ tôi Cha mau mau về nhà đi làm ,hẹn đến tối Cha sẽ vào ... Đến tối mịt , Cha mới vào tới , thấy Mẹ tôi khóc mặt mày xưng hết cả lên , lý do ...? Mẹ chỉ được đứng ngoài cửa sổ , dòm vào thấy em tôi bị lột hết quần áo khăn mền nằm đó gào khóc , Bác Sĩ , Y Tá tuy họ chăm sóc cẩn thận , nhưng không cho cha mẹ được vào , thế là cả đêm Cha Me tôi hết đứng lại ngồi ở ngoài cửa sổ , cuối cùng , Mẹ năn nỉ Cha tôi ," Thôi Mình cho con về , có bề gì mình còn được ôm con vào lòng , để như thế này thì mẹ con tôi chết mất ...
Khi cha khúm núm dắt mẹ vào xin B S , cho em tôi được về , thì bị mắng cho một trận " Con chị đẹp đẽ như thế này mà chị muốn cho nó chịu què quặt hả , người ta vất vả lắm mới xin được vào đây , con chị được vào nằm dễ dàng , mà chị tưởng ... Sau khi thuyết phục Cha Mẹ tôi không được , họ bắt ký vào biên bản " đã rời khỏi đây rồi , em tôi không được quay lại nữa , bất cứ lý do gí ...
Đúng là động lòng Trời Đất , Cha tôi cứ sáng sớm vừa đi làm , vừa đi tìm thầy giỏi thuốc hay , cuối cùng em tôi từ từ chân giãn ra và đứng lên đi được ... Cụ Chỉ bảo " Đấy phúc đức ông bà ông vải ,nhà chúng mình để lại , tao lại cứ tưởng họ nhà mình đời nào cũng phải có một người phải chịu què quặt "...
Tiếp đó là những tháng ngày êm đềm an lành nhất của những gia đình , rời Miền Bắc , bước chân xuống tàu Há Mồm di cư vào Miền Nam V N , được Chính Phủ cấp nhà cho ở và cấp đất cho trồng trọt , dù rằng Mẹ tôi hay hát ru con " Chiều chiều ra đứng ngõ sau . Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều "
Lần lượt Mẹ tôi cho ra đời một lô em trai , điều đó làm Cha tôi thích thú không thể nào tưởng được ...Thế rồi Mẹ tôi cũng để các em ở nhà cho chi, và tôi , Mẹ cũng ra buôn bán kiếm thêm đồng lời , phụ cái ăn cái mặc với Cha tôi ... Đó là Gánh Chè Xanh của Mẹ tôi . Hằng ngày vào buổi chiều Mẹ tôi , đi đón , Chè Xanh từ dưới ghe lên , ngày nào khi gánh Chè của Mẹ tôi về đến đầu hẻm là chị em tôi ùa ra sân để mừng , vì khi nào Mẹ tôi về cũng có quà , khi thì những chùm Trâm chín đỏ , khi thì một rổ bắp luộc , khi thì rổ Soài , thật ra thì vào buổi chiều những trái cây còn lại họ bán rẻ Mẹ mới có tiền mua , chị em tôi lựa những cái dở ăn , còn những cái ngon cũng để phần Cha Mẹ , nhưng Mẹ không bao giờ ăn cả , có lúc tôi thắc mắc hỏi , sao không bao giờ con thấy Má ăn cái gì vậy , ? Bà chỉ trả lời , an chán rồi , con có thấy Má ăn bao giờ đâu mà chán , " Tao ăn ở ngoài Bắc , sau này mới biết là Má tôi cũng biết Xạo ... Má kể rằng ở Ngoài Bắc có cây Cam , chín rồi cũng không dám ăn , hái vào úp cái rổ để dưới bếp , chờ dịp cúng giỗ gì rồi mới đuoc ăn Thế mà bảo ăn chán rồi... Thật ra thì bản chất của người phụ nữ miền bắc là cái gì cũng chỉ để dành cho chồng con thôi ... Có những buổi chiều mưa tầm tã , chị em tôi không dám chạy ra sân , xếp hàng đứng trong nhà nhìn thấy Mẹ tôi với gánh Chè nặng trĩu , kéo lệch hẳn một bên vai , chân thì bấu xuống đất cổ , cố ngước lên nhìn chị em tôi , rồi gánh chè vào đến hè nhà mới hạ xuống , Mẹ nói chỉ sợ ở nhà em tôi ra dầm mưa rồi bị sốt như trước thì khổ ...
Thời gian cứ thế trôi nhanh , chúng tôi những đứa trẻ được sinh ra trong mùa ly loạn , tưởng sẽ mãi được sông êm đềm , trong nỗi buồn ly hương của cha mẹ . Nếu như những người phía bên kia không nuôi tham vọng đánh chiếm thêm một lần nữa...Người Miền Bắc trốn chạy vào Miền Nam , người Miền Nam thì , nuôi Quân Bắc Việt ...Đấy là tôi hay được nghe những người lớn thường hay nói với nhau , thường thì cha mẹ tôi , cả hai người cùng đi buôn bán suốt , chỉ bữa trưa và bữa tối , là cả nhà tôi quây quần trong mâm cơm đông đủ , tuy bần hàn , nhưng chị em tôi thương yêu nhau , đúng nghĩa của câu " ANH EM NHƯ THỂ CHÂN TAY " cha tôi thường dạy . Chỉ khi nào chị em tôi có đứa nào đau ốm , thì Cha tôi tự tay ở nhà chăm sóc, thường thì chị em tôi mà bệnh là cả nhà , tôi thì hay nhõng nhẽo nhiều nhất , bởi mỗi khi ấm đầu không ăn , là muốn gì Cha cũng chiều ... Một hôm em tôi bị nóng sốt ly bì Cha Mẹ tôi thức cả đêm , làm đủ mọi cách dân gian , mà không hết sốt , đến sáng Mẹ tôi sửa soạn gánh Chè Xanh , quảy gánh lên vai dặn cha tôi , Ba nó ở nhà với con , tôi đi bán trưa tôi ghé nhà thuốc Anh Sanh Long , mua thuốc về cho con , " Má nó để đó , đến ông Lang Diệm mua thuốc cho con đã , " Tôi đi bán một chốc , tôi mua thuốc Anh Sanh Long về liền , cứ thế Anh Sanh Long , với Ông Lang Diệm , một hồi cha tôi quát to lên ANH...SAN H L O NG ANH S A N H LONG , má nó mê Anh Sanh Long rồi hả ...? Con tôi mà có bề gì TH Ì THÌ..." Thì tôi đi mời Ông Lang Riệm đây , Mẹ tôi từ từ vừa nói vừa để gánh hàng xuống , mời được Ông Lang Diệm đến , rồi mới gánh Chè đi bán , bữa đó Mẹ tôi bán Chè Xanh còn ế , mà lại phải trả tiền thuốc Ông Lang Diệm , nên không còn tiền mua thức ăn , Cha bảo chị tôi , con nấu ấm nước chè , cho các em chan cơm ăn đi con , ngày mai cha đi làm có tiền , cha mua đồ ăn ngon về cho các con , Cha tôi luôn luôn là như vậy , hễ có tiền là cha mua những thứ ngon nhất chợ về nhà cho chúng tôi , Bữa đó cả nhà tôi quây quần trong mâm cơm chỉ chan với nước chè thôi mà sao ngon ơi là ngon , ngon trong từng câu nói yêu thương ngọt ngào của Cha , và vui hơn cả là em tôi khỏi bệnh ... MÙA BÁO HIẾU . LỄ VU LAN
NGUYÊN THẢO H M Phone . 0379224381 tháng 7 /2017

Thứ Ba, 9 tháng 1, 2018

BUỒN CHIỀU THU

Chiều thu buông lá đổ 
Như gió hờn chia ly 
Hoa giăng ngoài cổng VU QUI 
Ai hay trong đó sầu bi một người 
Canh TIGON vừa hé , nụ cươi 
Ngậm ngùi khép lại... ! Sầu rơi vào hồn ...!
Bóng chiều đã phủ hoàng hôn
Chim trời biền biệt anh còn nơi đâu ...?
Biết chăng hoa tím u sầu ...
Biết chăng người cũ còn đâu nụ cười
Chiều nay đếm giọt mưa rơi
Bóng anh đi mãi cuối trơi trong mưa ...
Nguyễn Nguyên Thao H. M

MỘT CHÚT HƯƠNG XƯA

MỘT CHÚT HƯƠNG XƯA
Viết cho những ai cùng cảnh ngộ .... Sau cuộc chiến 41 năm đã qua
Hôm nay tôi ăn cơm thật sớm , nói là sớm , vì tôi chẳng bao giờ ăn trước 11 H trưa .Ăn xong , mở nhạc nghe một chút , đi gặp cậu em kết nghĩa , từ ngoài D L vào chơi , Đã mấy lần rồi em hẹn , mà tôi thì không hở một chút thời gian nào để mà gặp em . Em giận tôi rồi lại thông cảm cho tôi , em bảo " Người ta thì tổ chức đến nhà hàng gặp gỡ vài chục người , nhưng chị em mình eo hẹp thời gian , và còn bất tiện nhiều thứ khác , nên chỉ găp uống Cafe cho biết nhau thôi chị nhé ...!. , Tôi đồng ý vì còn một đứa em nữa thân rất thân mới mua nhà gần ngã tư 46 { giờ là Hàn Hải Nguyên } cứ hẹn , " bữa nào chị đến ở chơi với vợ chồng em vài bữa " tôi không hứa nhưng trong đầu nghĩ sẽ đi thăm hai người một lúc , và như thế mới có chuyện , hôm nay tôi ăn sớm hơn mọi ngày .... Dù gặp em kết nghĩa hay anh K Ng tôi cũng sắp xếp và chuẩn bị thật chu đáo , trang điểm cho đẹp , tánh tôi xưa nay là vậy , dản dị , nhưng khi ra đường bao giờ tôi cũng muốn mọi người nhìn thấy tôi đẹp ... Mở nhạc lên , nhắm mắt một chút cho thư giãn một chút rồi tôi đi bộ ra trạm xe Buýt gần nhà......mải suy nghĩ mà tôi không biết mình đã xuống xe Buýt lúc nào ,và đang lang thang trên con đường cũ , con đường Minh Phụng dẫn đến ngã tư 46 nhà anh Thông . Không hiểu sao cứ mỗi lần đi ngang qua con đường này tôi lại miên man suy nghĩ vẩn vơ , và rồi không nhớ , tôi đi đến đây làm gì nhỉ ...? Cũng đã có lần rồi bước chân buồn nhớ đưa chân đến đây mà chả biết để làm gì .? Có còn ai nữa đâu ...! À thì ra tôi đang hẹn một người ở quán Cafe nơi đây , trên con đường này , tôi thấy mình vô tư như thời 20 tuổi , nhưng mà sao lại buồn ...! Buồn . vô tận ....! Tôi thấy mình hình như rất bơ vơ . Tôi đưa mắt quanh quất tìm quán Cafe và suy nghĩ sao mình lại hẹn quán Cafe này nhỉ ...? Đang ngần ngại đứng ngoài cửa quán , tôi không có gì hồi hộp cả đó chỉ là em kết nghĩa thôi , thật ra thì với ai cũng vậy , vì tâm hồn tôi đã nguội ngắt từ lâu rồi , tôi từ từ chầm chậm bước vào cửa quán ... Một sự ngạc nhiên đến vô cùng ... Là ... Là Anh ...? .... Là anh Thông ...? Cũng chiếc ghế Mậy Dựa { SaLon mây } của ngày xưa ấy . trong quán này , cũng một lần , khi anh nhìn thấy tôi anh nhổm dậy nhưng không kịp đứng thẳng người , cứ như thế anh nhìn tôi một hồi lâu rồi mới hỏi " em đi đâu đấy ...?" Hôm nay .. thời gian đã qua đi hơn 30 năm rồi buồn đau xâu xé cõi lòng ... Những ước mơ đã dần lịm tắt , tôi không được nhìn thấy anh một lần nào nữa cả , không được anh dặn dò khuyên nhủ ... Anh trách hờn tôi ...!" Em đó .... Em thương ai thì phải nói , con gái chỉ có một thời .., đừng làm cho người khác khổ đau , sau này mình khổ thì tội nghiệp lắm đó em " Lần này tôi lại đứng đây , tôi còn đang rất xa ngoài cửa quán , anh đã đúng dậy đua tay ra dấu cho tôi vào ngồi . Cũng nụ cười của ngày xưa , nủ cười mà tôi vẫn hình dung cảm thấy như bao la che chở . Hôm nay tôi lại được nhìn thấy anh tôi muốn được uống cạn nụ cười cho thỏa nỗi niềm ....Chân tay tôi ríu rít , tôi muốn bay lại chỗ anh ôm anh và khóc thật nhiều ... Cho vơi đi bao lần thương nhớ ... Mặc dù chưa khóc nhưng nước măt ở đâu cứ tràn đầy hai bên gò má ...Tôi lại nghe giọng hát của ca sĩ Thanh Thúy từ quán Cafe bay ra " Đừng trách nhau em ơi . Khổ đau nhiều lắm rồi " Tình duyên ta lìa nửa đòi ,. Biết bao khóc hận chia phôi ...Cứ như là anh đã đặt sãn những bản nhạc Thanh Thúy hát dành cho tôi . Ngày xưa khi tôi còn bé chưa biết thưởng thức Âm Nhạc anh đã tập cho tôi mê mẩn giọng hát của Thanh Thúy từ đó tôi cứ để dành tiền mua hết băng này đến dĩa khác của Thanh Thúy về để dành nghe .... Giờ chia hai thương đau . Dắt nhau tìm thủa nào . Đời vui lúc còn trong mộng . Thế thôi khi vẹn câu thề ....Giờ thì mắt tôi nhòa lệ , không còn nhìn thấy đường đi vào trong quán nữa , dù khoảng cách giữa tôi và anh còn rất gần , tôi chỉ còn phải bước vài bước nữa là gục vào anh mà khóc cho thỏa . Nghĩ thế nên tôi cứ nhắm thẳng mà bước đến anh , bởi vì lúc này mắt tôi lệ nhòa tôi không còn nhìn thấy vật gì sung quanh , tôi chỉ còn nghe văng vẳng trong quán , Thanh Thúy đã hát sang bản nhạc khác ... " Người xưa bỗng về đây , cho mây vội bay . . Hương xưa nhạt phai ., đôi mắt mùa thu ây ....Bống tôi vấp phải cái ngạch cừa ngã nhoài ra đau điếng , tôi chưa kịp định thần xấu hổ ....Mở mắt ra tôi thấy mình nằm trên ghế salon nước mắt tôi ướt sũng hai bên gò má ,... Trong máy Laptóp của tôi đang phát ra những lời cuối cùng của bản nhạc ... Ân tình ngày xưa ấy ,, Ngậm ngùi như lá rơi ...
Tôi ngồi dậy lấy khăn lau khô những giòng lệ , trong mơ tôi đã khóc , nhìn lên đồng hồ , tôi thấy đã quá nửa đêm ... Tôi thẫn thờ bước ra ngoài Lancan , Tìm một vì sao lẻ loi đơn độc, đồng hành vơi tôi ...không có một ì sao nào cả ... Bầu trời tối đen thăm thẳm Không còn bóng trăng xưa .....Chỉ có những cột đèn thật Vững Vàng Dường như im lặng cúi đầu .....Thỉnh thoảng có một cơn gió quét ngang làm cho những quả me rơi xuống đất , rồi tất cả lại im lặng , như nỗi buồn câm nín của tôi ...
GIẤC MƠ ĐỊA ĐÀNG 
Viết theo cảm xúc hai bài hát NỬA CUỘC TÌNH SẦU và CUỐI NẺO ĐƯỜNG TÌNH của Diên An 
Nguyên Nguyên Thảo. H.M Đ Th . 0379224381