Đêm nay sương lạnh qua song cửa
Ký ức về trăn tở mối duyên thơ
Hồn bơ vơ theo bước gió bơ vơ
Tủi thân áo tím mãi chờ đợi nhau
Vẫn còn ảo vọng duyên trao
Và mong còn có kiếp sau chung đường
Cùng người xưa ấy tơ vương
Hàng cây nghiêng bóng như buồn lao xao
Đèn đường im đứng cúi đầu
Mùa thu ơi hỡi .! Năm nào còn đây
Nhìn lên trăng vẫn còn đầy
Trăng thơ kỷ niệm ăp đầy hồn thơ
Ta bơ vơ trăng cũng bơ vơ
Hỏi trăng đơn lẻ trăng chờ đợi ai .?
Một mầu áo tím không phai
Ngắm trăng trong tiếng thở dài quạnh hiu ...
Quá khứ đã đi qua
Tương lai làm sao biết
Ta một đời mải miết
Rong ruổi mãi tìm nhau
Ta một đòi khổ đau
Tim nửa kia lạc mất
Hiện tại là sự thật
Sáng thức dậy bán buôn
Trưa đến chiều buôn bán
Vượt qua vùng mây xám
Mong bến bờ bình an
Ta có vài người bạn
nhưng chẳng dám thăm nhau
Sợ đến ngày hôm sau
Nhịn đói không ai biết
Ta một lòng tha thiết
Chỉ tìm dấu yêu xưa
Ngày nắng cũng như mưa
Không chôn vùi nỗi nhớ
Nhớ trong từng tiếng thở
Trong mắt buồn xa xưa
Ta chồng cao nỗi nhớ ...!
Ta buồn vô duyên cớ
Ngậm ngùi trong ước mơ
Nắng tắt hoàng hôn đưa
Hay mưa giăng qua ngõ
Từng đêm thâu lạnh giá
Tình buồn như chiếc lá
Có chút gi đắng cay
Hỏi anh . Anh có hay .?
Cô Bắc Kỳ , nho nhỏ
Tóc phủ dầy kín vai
Chiều tím về phôi phai
Lòng cô buồn ủ rũ
Ôi một đời thương nhớ
Biết tìm nhau nơi đâu
Ta còn đây với nỗi sầu muôn thủa
Tiếc sao đời dang dở mãi không thôi
Anh mang theo nửa nụ cười
Nửa bờ môi thắm nửa đời ngây thơ
Tuổi xuân áo tím bơ vơ
Chiều thu áo tím vẫn chờ đợi ai
Ngậm ngùi chiếc lá thu phai
Âm thầm tiếc nuối hình hài lá xanh
Không ai ngăn cấm , mà duyên mình dang dở
Em cúi đầu nức nở những canh thâu
Về đâu .? Anh hơi.? Còn đâu ...??
Anh giờ có lẽ ... Mái đầu pha sương ...?
Lòng em thì cứ vấn vương
Hướng tầm mắt .... Mãi cuối đường chân mây
NGUYỄN NGUYÊN THẢO H.M
Bút mực này xin trả lại mộng mơ
Nhưng hôm nay đọc bài thơ anh viết
Ký ức về da diết nỗi lòng nhau
Ngàn xưa cho đến ngàn sau
Tình yêu chỉ đẹp trong màu dở dang
Đưa tay ngắt nụ hoa vàng
Thầm thương thân phận bẽ bàng nợ duyên
Thương ta một cánh hoa hèn
Bao thu mong đợi...Người quen quay về
Mưa rơi trên bến sông quê
Có người áo tím tóc thề đợi mong
Ước một ngày nắng hồng xuyên kẽ lá
Sương lạnh chiều đông . Trên đường xa đất lạ
Bóng ngả hoàng hôn chim mỏi cánh bay về
Em ra đón đợi trên đê
Dơ cao nón lá anh về với em
Anh không quên lối đi quen
Nhắc từng kỷ niệm bên em dại khờ ...
Giờ sao nắng mãi bơ vơ
Anh không về để cho thơ tím sầu
Anh còn mải miết nơi đâu ...?
Buồn chân mây trắng ...! Chiều sầu giọt sương .!
Dặn lòng thôi nhớ không thương
Chiều vương khói trắng hồn vương mắt chờ
Bao lần chép lại trang thơ
Bài thơ dang dở hồn thơ bẽ bàng
Ai người tính chuyện sang ngang
Em thầm tính chuyện lỡ làng từ lâu
Anh không về " Hàng cây sầu lặng lẽ
CHIM BỎ TỔ " Rồi, hiu hắt gió đong đưa
Con đường hoa tím ngày xưa
Mình em lạnh lẽo chân đưa buóc buồn
Dẫu thương nhớ em làm sao được khóc
Giọt lệ sầu . Là đã của xa xưa
Lạnh lùng ngơ ngác trong mưa
Mà nghe cơn gió cợt đùa trên vai
Em giờ hương sắc phôi phai
Anh không về để ,riêng ai nhói lòng
Hoàng hôn tím . Vẫn ấp đầy hy vọng
Mái tóc thề , em phủ kín bờ vai
Vân tin còn có ngày mai
Một lần thôi cũng đủ đầy ước mong
Trong cơn mơ ... Em thấy người trong mộng
Đón anh về tay lại nắm bàn tay
Chiều nay mây trắng bay bay
Nhờ mây gởi gió sầu này chia đôi
Đã đành tất cả xa rồi
Vẫn còn một trái tim côi nguyên chờ
Khu vườn xưa dẫu có nhiều thay đổi
Vẫn như em mảnh đất cũ không dời
Chiều thu chiếc lá rơi rơi
Sao không về để nói lời biệt nhau
Gió về nặng hạt mưa mau
Giọt rơi xuống đất giọt sầu lên cao
Xin đừng cuốn lá đi theo
Để cành cây cũ ngậm sầu tiếc thương
Cuối chiều còn chút nắng vương
Mà như sương phủ kín đường em đi
Em còn mo ươc được chi
Kiếp này như đã ... ! Còn gì không anh ...?
Gởi dấu yêu xua ... Anh LUONG VĂN TH
Nguyen Thao . H.M