Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Em yêu anh kiếp này làm sao gặp 
Muốn quên anh sao mãi chảng đành lòng
Em còn ngơ ngẩn ngóng trông 
Cầu xin sao được một lần gặp anh...
                            Gửi dấu yêu xưa : Anh Lương Văn Th
            

Thu  Nhớ  Thương...!                                                                           Bâng khuâng... Tôi viết tặng người  xưa ...Dấu yêu...!

                                                                            Anh:   Lương Văn  Thông.!


Có những ước mơ không bao giờ thành sự thật

Có một tình yêu không thể đến hai lần

Anh đi rồi...! Sao mùa thu còn ở lại

Anh đi rồi...! Áo tím tình mồ côi...!


Tiếng yêu đầu...Chưa nói đã chia phôi...!

Chưa hẹn ước , chưa tròn câu trao gởi

Tình đã hẹn .Sao ân tình rẽ lối...?

Hen kiếp này...Sao anh vội xa em...! ?


Đường ,Minh Phụng , con phố vẫn thân quen...!

Và em vẫn cứ đứng chờ anh...!Trên góc phố...

Mưa hắt hiu ,cho lòng thêm nhung nhớ...!

Những giọt sầu..Nối tiếp chuyện xa xưa


Chuyện kể rằng , cô bé đứng trong mưa...!

Cứ mãi  mãi...!Đứng chờ anh trên phố cũ...!

Đường Minh Phụng với Ngã Tư 46

Hàn Hải Nguyên  ,thay đổi tự bao giờ...?


Con đường cũ ...!  Giờ đây bao dời đổi ...!

Mà riêng em , vẫn đợi...! Vẫn ngóng chờ...!

Anh ..! Hỡi  anh...! Có về thăm chốn cũ...!

Có nhớ cô em...!Bé nhỏ dại khờ...!?


Có nhớ cô em...! Anh từng dạy dỗ...???

Anh  dặn dò gặp phải dốc cầu cao...!

Anh dặn rằng phải xuống xe dắt bộ

Anh dặn dò đừng đạp dốc ,nhớ không anh...!?


Đường Minh Phụng,..! Những dốc cầu không còn nữa...!

Đi trên đường vẫn nhớ chuyện ngày xưa...

Nhớ  chuyện lòng ..!Cô bé đứng trong mưa

Cứ mãi mãi đứng chờ anh...! Rồi  khóc...!


Muốn tìm anh,  biết tìm đâu anh hỡi...! ?

Anhchim trời xa thẳm biết tìm đâu...! ..?

Để đêm đêm ,em vẫn mãi nguyen5 cầu

Nơi đất lạ bình yên , anh trở lại


Mưa hắt hiu , cho lòng thêm tê tái

Nhớ bản nhạc sầu...! "Áo Tim Ngàn Thu...!"

Nhớ mãi chuyện lòng...!"  Cô bé đứng trong mưa.."

Nhìn mưa rơi , bóng anh như làn khói...!


Mưa còn rơi , lòng em còn nhớ mãi

Cơn mưa chiều,...! ngơ ngẩn cả hồn thu...!

Hồn hoang dại../! Em nguyện cầu , anh trở lại...!

Lòng ước ao ...!Sao có được một lần...!


Gặp lại anh...!Như vô tình trên phố...!

Cả một trời ...! Nhung nhớ, ngả vào anh...!

Bao yêu thương...! Chất ngất tím sợi hờn ...!

Cho nước mắt ,tuôn tràn không ngăn được...!


Lần đầu tiên ...Ôm vai gầy...!Anh dỗ ngọt...!

Nắm đôi tay nầy...! Anh khuyên nhủ như xưa...

Không phải tại em ...! Cũng không phải tại anh...!

Mà cũng phải ...! Tại hai đứa mình cùng nhát quá...!


Giờ hiểu ra, cả trời sầu như đã...!

Thấm  vào hồn  ...! Mùa thu đó ,! Còn đâu...?

Ngước nhìn lên ...! Mái đầu anh đã bạc...!

Sợi ngắn , dài ... Em lác đác điểm sương mai...!


Cứ nhìn anh...Giọt tủi hờn lăn mãi...!

Nước mắt này ...Em...! Dành khóc ,gặp lai  anh...!!!


                                    Bâng khuâng ...Nhớ người...!

                                  Ươc    Mơ  ...!!! 2011

                 nguyennguyenthao1953   D.Th 01679224381

Thu xưa kỷ niệm

                                                                                  Thân thương tôi gửi đến người xưa...Dấu Yêu...!

                                                                                   Anh:  Lương Văn Thông...!

                Mùa thu năm  ấy xa rồi ,xa lắm rồi

Thủa , anh còn tóc xanh , em còn trẻ nhỏ

Thủa bên anh cứ nhìn anh không ngỏ

Yêu một mình cho anh ngại em thơ


Có ngờ đâu từ ấy đến bây giờ

Tình không hẹn tình chờ ai trọn kiếp

Mấy mươi độ thu tàn đông lạnh buốt

Mấy mươi mùa gió rít lạnh hàng cây


Lá thu rơi đổ xuống dáng em gầy

Gió mưa thu mắt buồn...! tà áo tím

Vẫn hoài vọng ...! Mùa thu xưa kỷ niệm

Vẫn mong hoài mùa thu ấy trở về đây


Ôm cô đơn trong những tháng năm dài

Ôm gối chiếc một mình trong phòng vắng

Đêm bơ vơ đèn khuya ... Em một bóng

Đêm qua dần em nức nở .Nguyện tàn canh


Lời nguyện cầu xin ơn trên tha thiết

Anh nơi nào xin mãi được bình yên

Và một ngày chồn chân anh gối mỏi

Như bao lần anh trở lại trong mơ


Chốn này vẫn trông chờ anh trở lại

Chốn này vẫn mong chờ anh sớm trưa

Dẫu nhìn nhau như xưa mà không nói

Lời hẹn thề như đọng mãi trên môi


Em vẫn cứ mãi nhìn anh không nói

Lòng bồi hồi tưởng nhớ chuyện xa xưa

Anh nhìn em chợt...! Nụ cười nửa miệng...

Cho em lòng xao xuyến ...! mãi chơi vơi...!


Và  cứ thế ta nhìn nhau không nói

Hai mái đầu giờ đã nhuộm màu sương

Anh suy tư... Em thao thức đêm trường

Hồn chợt tỉnh , ô là....Ta đã   mộng


Ta đã gặp hẳn là trong ảo vọng...!

Mộng tan rồi thôi còn lại gì đâu...?

Dẫu là mộng , em vẫn chờ vẫn đợi

Một ngàn thu một vạn ,van thu tàn


Dẫu mưa thu lặng lẽ đổ bên thềm

Gió thu về rít từng cơn buốt lạnh

Dẫu đêm đêm một bóng mình cô quạnh

In trên tường vôi lạnh chất chồng thêm



Anh dấu yêu ...!Em viết bài thơ này trong đêm thương nhớ  về quá khứ,..!Cái ngày mà em gặp lại anh , ở quán Cafe trên đường Minh Phụng, {nhà anh Hai có hai cô em gái là Hương & Loan} Anh đang ngồi trên ghế nhổm dậy nhìn em , còn em thì cứ đứng như trời trồng nhìn anh mãi mãi ,một hồi lâu anh mới nở nu cười hỏi em" Em đi đâu đấy...? Đêm về , em cứ hỏi lòng, tại sao...? tai sao...?Anh cũng thương em nhiều lắm...!  Đến bây giờ em còn nhớ từng chi tiết ....Em ước mơ thèm  muốn được một lần , gặp anh như vậy nữa....Mà sao em thấy khó ,như hái sao trên trời...!

Chỉ một lần thôi , em muốn gặp lại anh

Một lần nữa , dẫu chờ anh trọn kiếp

                                            nguyennguyenthao1953  Đ.Th: 01679224381

Tình Sầu Ngàn Thu

             Tình Sầu Ngàn Thu                                                                     viết tặng người xưa...Yêu dấu..!. Anh;  Lương Văn Thông


Bây giờ là mùa thu ,tuy mới chớm vào thu , gió mới chuyển mùa ,mà sao em thấy lạnh,,,    Càng về chiều của những mùa thu ,những lá vàng rơi ...! Đưa chiều mau về tối ...Em lại nhớ anh ,..! Nỗi nhớ cứ đong đầy chồng chất ...Ngày xưa ...Luc mới xa anh , em cũng nhớ anh như vậy ,nhưng rồi phải bôn ba với cuộc sống, vất vả với những thứ như ,cơm ,áo , gạo tiền , đôi lúc cũng quên đi...Chạnh lòng ..! Một đôi phút nào đó :,Khi những chiếc xe hoa nối đuôi nhau trên phố...!Ngang qua những chiếc cầu cao cao... Kỷ niệm ập kéo về...Em muốn khóc...!Mà cũng vẫn phải quên ,bởi những lo toan trươc mắt ,những gánh nặng chồng chất trên vai....Giờ đây thì  tuổi đời đã chớm vào thu...!  Em lại ...Thèm muốn ước ao , được đứng chờ anh ở một góc nào trên ngã tư{46 đường Minh Phụng}  Quanh quẩn chỉ mình em với em và ký ức ...


Anh xa rồi ...!   Cách nơi đây hơn nủa vòng trái đất

Em làm sao... Làm sao ..? Với nỗi nhớ bây giờ

Bây giờ , gió đang chuyển vào thu , từng cơn , từng cơn ,rit lạnh , xé lòng...!

Em một mình cô đơn trong phòng vắng

Em một mình toan tính chuyện mai  sau

Em một mình quay ngược  về quá khứ

Em một mình nhớ anh  nỗi nhớ cứ chất chồng

Anh  nơi nào..? Hỡi Anh Thông Yeu Dấu...???

Phương trời nào...?Anh  có nhớ ..! Em không...?

Có như em đang khắc khoải trong lòng

Có ước muốn , mùa thu xưa trở lại...?

Sau thu đó hồn hoang em ngây dại

Cả trời sầu , em gái chết hồn thơ

Bóng dáng anh  hiện diện mãi trong mơ

Và thương mãi...! Đến giờ xuân tàn úa...

Sau ngày đó cuộc đời em , anh có biết...?

Xa anh rồi ...!Ngơ ngác dại khờ hơn...!

Xa anh rồi...! Em nhớ anh da diết ...!

Xa anh rồi...!Tròn kiếp nhớ thương anh

Xa anh rồi...! Em chết mộng ngày xanh...

Em  ngu ngơ,  dại khờ ,hơn em nhỏ

Em ngẩn ngơ...! Tim anh trên các phố

Nghe tim mình nức nở...! Trở  về thôi

Sau ngày đó linh  hồn em tan vỡ

Em  diên  đien  trong bản chất  ngu khờ

Em  mất anh đât  trời bay theo gió

Gió bay xa  rồi  ...! Em còn  ước  mong  chi

Em mất anh ,không còn  gì  để giữ

Anh đi rồi...! Em giữ lại gi  đây...?/

Chỉ  có  mùa thu em giữ mãi

Thu đi rồi ...! Em tìm lại thu sau....

                        nguyennguyenthao1953

đ.th: 01679224381

TÔI VẪN YÊU ANH NHƯ TÔI THẦM NHỚ{ HAI SẮC HOA TIGON }

HAI SẮC HOA TIGON
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cành hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà trên mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Dải đường xa tít bóng chiều không
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít cây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong những lúc tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thủa ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của phân ly
Cho nên cười đáp mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Giữa trời đau khổ chết yêu thương
Người xa  xôi quá tôi buồn lắm
trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ ấy thu rồi thu .thu lại thu
Lòng tôi còn già đếnbao giờ
Chồng tôi vẫn biêt tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
và từng thu chêt từng thu chết
vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng quý cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu mau1con tim
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một chiều thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng
                                    T.T.KH

Anh đi anh  hẳn anh không biết
Có kẻ ngàn thu vẫn đợi chờ
Thu đến thu đi đông lạnh lẽo
Em hoài mong mỏi gió thu sang
                           
                               NHẮN THEO CHIM TRỜI  GỬI  ANH   LƯƠNG V  TH..{TÔI VẪN NHỚ }
Tôi viêt lên đây {blog của tôi} bài thơ Hai Săc Hoa TIGON  của T.T.KH   và cũng là viêt lên tâm sự của đời mình,một mối tình bất diệt của tôi với anh...Mà tôi không quên. Khi viết lên tâm sự này lòng vẫn thầm mong có một ngày nào đó ,anh đi ngang và tình cờ ghé vào thăm blog của em, ..Anh đọc những lời này và chỉ mình anh biết,em đã bao tuổi đợi chờ...! Dẫu chỉ là mơ ,ngoài tầm tay đợi ,mơ ươc một ngày ..."Hiệp phố tương phùng.
Ngày ấy anh hơn tuổi em rất nhiều , Anh thường hay cho em nghe bài hát "THÁNG MẤY HOA CƯỜI" và trong đó có một đoạn "LÒNG THẦM MONG XE HOA ĐỪNG ĐI NGANG PHỐ EM TÔI ,ĐỂ NÀNG KHÔNG MƠ XA XÔI, ĐỂ MẮT EM BUÔN ":thế rồi em ngây thơ hỏi anh ,
chừng nào anh lấy vợ ?Anh tả lời em" năm 2000 anh mới lấy vợ, rồi anh buồn bảo em,
Thời buổi chiến tranh này "Số phận con người , đồng tiền xâp ngửa" anh làm sao dám nghĩ  đến tương lai hả em.? và em thì ngây thơ cứ tin năm 2000  anh mới lấy vợ,Em quên rằng ngày ấy anh đã ngoài 30 tuổi...
Thế rồi cũng chấm dứt chiến tranh. "Cô em bắc kỳ nho nhỏ" mà anh thường gọi , đã chầm chậm bước vào đường yêu với những êm đềm xao xuyến có cả nỗi buồn vô vọng...???
Em thường cứ đạp xe đạp qua hai chiếc cầu  "Bình Tiên và Cây Gõ" Chỉ mong được nhìn thấy anh thôi,..!!! và ngày ấy cái ngày xa xôi lắm,vào những buổi chiều thu, cứ bâng khuâng nhớ lại một thời...!  Cái thời hồn nhiên ,ngây thơ,nhưng rất sợ ,lo sợ một ngày nào đó ,không được nhìn thấy anh ,không được anh  dặn dò bảo ban ,không  được anh vỗ về khuyên nhủ ,bởi nhũng tủi buồn  vô cớ...!!!  
Hôm nay cũng mùa thu ,mai đây là đông đến"  Cứ mỗi độ Noel về cảm thấy nhớ ai vô bờ bến,nhưng chỉ sợ một thứ phũ phàng vây hãm,dìm sâu ý sống , để em ngoi ngóp giữa đại dương tủi hờn...!   Ngày đó đã hơn một lần anh hẹn  "Noel Này Anh Đến Đón Em Đi Chơi Nhé.....!"Thế rồi , em đã đợi ...Bao nhiêu lần Noel đến rồi đi ,hẳn là anh không nhớ.Bao nhiêu lớp người ngày ấy ra đi họ cũng đã quay về.,và có lẽ cả anh cũng vậy...?  Mà sao em..?.Bươc chân  buồn lang thang trên khắp phố phường, khăp vùng vui thú của thiên hạ ,tìm hoài chẳng thấy anh đâu...?  Chỉ có những bàn tay đan nhau , mắt cười hạnh phúc,và mình mình đơn lẻ, để nghe nỗi tủi buồn xâm chiếm tâm hồn.  Nhớ lời ngày xưa anh đã bảo.."Em con gái chỉ có một thời"   ...Đường phố saigon bây giờ muôn mầu hoa đăng rực rỡ,  nhũng chiếc xe hoa ngang phố nối đuôi nhau nhiều thật nhiều,để bao nỗi niềm  thương tiếc quay quanh tiềm thức ,đưa em về lối mộng của ngày xưa....   Vâng...!   Ngày xưa ..Cái ngày xa xôi ấy...  Cũng một  buổi chiều
thu...Gió heo may lành lạnh...!Sau một ngày công việc bận rộn ...{chị thì may còn em đan áo}
Hai chị em thong dong thả bộ về nhà ,thì gặp các anh ,khoảng {8 ,người} đi xe rề rề theo sau,em nnghe tiếng ai bảo :"Ô !  Gái bắc rồi" Chị của em hơi giận , nhưng cũng chẳng nói gì,
Thế rồi anh và anh   Kính xuống xe theo sau băt chuyện, chị của em mới hỏi,hồi nãy em nghe các anh bảo "gái bắc rồi" Vậy em xin lỗi hỏi ?Gái bắc thì sao...? anh Kính hơi bị bí {bởi vì anh Kinh là người Bắc}  nhưng rồi anh Kính cũng trả lời...! "A  !  ..Gái bắc thì...Thì.... !   Mày cướp chồng bà thì ...bà  xé xác  mày ra làm trăm mảnh...!   Hai chị em cũng phải bật cười...Còn anh lại bảo ."  Cô em Băc Kỳ nho nhỏ !...Thật là dễ thương...!"  Chị em nói"...Anh tán hay lắm đấy.  !
Thê thì nhận anh làm anh đi...!Nếu trong tim em chấp nhận anh làm anh ,thì anh quả là môt người anh mẫu mực hoàn toàn {bởi vì anh khôngco em gái}  nhưng tim em khong bảo thế  ,
bí mật của em ngày ấy là,  Em cứ say sưa mà trộm nhìn anh thổi sáo,  anh đi làm về vừa tháo giầy vừa huýt sáo miệng, khi tháo giầy xong , anh nhìn lên và hỏi em  "Mơ mộng gì thế cô em nho nhỏ ơi...? "  Em nhìn đôi bàn chân anh to tròn và trắng muốt  {vì anh đi giày thường} nhìn lại bàn chân mình không sơn phết mà lại đen đen .,những luc như  vậy em chẳng biết dấu đôi bàn chân mình đi đâu được,  kể từ đó em biết mộng mơ xao xuyến  ,mà cũng biết cúi đầu chấp nhận thua buồn ...!Như anh thường bảo em " Em đừng nhìn lên thì em sẽ không cảm thấy buồn"  Em nghe lời anh ,nhưng biết làm sao...? 
Ngày ấy. anh thường  gọi em  là cô Băc Kỳ nho nhỏ. Quả thật  em tự cảm  thấy mình quá nho nho quá tầm thuiong khi đứng trươc anh ,Anh 32 tuoi cao một  met  80  em 20 tuôi  cao chi  môt met 50,  anh đẹp trai như tài tử  A.LANDLON   ,anh biết mây ngoại ngữ,làm thông dich viên bên  H.Q , em chỉ là cô thợ đan  tầm thường bé nhỏ  ,lương mỗi tháng chỉ có  {5000 }năm ngàn tiền hồi đó, phải dành dụm phụ ba mẹ nuôi cac em ăn học .Nhà em ở Quân 6 nhà anh Quận  11,tuy là đường  Minh Phụng nối dài nhưng cách nhau hai cây cầu   Bình Tiên và Cây Gõ
 , nhà em thì có lò bánh Ướt nhà anh có phòng trồng răng  {Trương Thiên Quý}  rất dễ tìm.
Em thường hay đạp xe đạp đến nhà anh, điều đó dễ hiểu bởi vì em cảm mến anh ngay từ phút đầu gặp gỡ .Em rất sung suong1 và hãnh diện khi nghe ôn chủ phòng trồng răng  Trương  Thiên Quý  nói "Chỉ có một mình cô là được {A  Voong  tên thường gọi ở nhà của anh }  cho đến nhà mà thôi,người khác không ai được đến đây đâu" và anh cũng thường hay dặn dò em  "Emđi lên xuống cầu phải chịu khó xuống xe  dắt bộ để không ảnh hưởng đên sức khỏe người phụ nữ sau này.Anhlo lắng và dạy em rất nhiều...!   Có lẽ vì vậy mà em khắc cốt ghi tâm  hình bóng của anh cho đến tận bây giờ... Nhưng mà em thì quá khờ dại ,ngu ngơ ,hình như ngày ấy em dại khờ hơn những cô gái khác, điều  đó khiến cho em nhút nhát , nên chỉ dám yêu anh trong âm thầm vô vọng ...!   Quen nhau hơn  4  năm nhiều lần anh bảo.  ":Em  24 tuổi rồi là con gái chỉ có một thời thôi. Hãy lập gia đình đi, kẻo sau này sẽ muộn và sẽ khổ đó em...!  Và anh cứ hỏi : "Em  À !   Em thương  ai hãy nói cho anh biết anh biết anh sẽ giúp cho anh mà nói thì người ấy sẽ nghe anh liền ,anh nói vậy mà nào em có hiểu...!   "  Này cô em tóc dài da  trắng mắt to đen ,đừng thích làm nhiều người khổ , kẻo sau này mình khổ thì tội nghiệp lắm nghe em .! " Hình như ngày  ấy anh cũng đã tiên liệu cuộc đời em sau này ,nhưng mà em...Chẳng thông minh chút nào..!  { Có một diều , cho đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được ,không bao giờ anh chịu lắm tay em , cận kề lắm thì khi em ngồi anh cũng chỉ đứng phía sau lưng em ] Em cứ nhủ lòng  ,em chỉ yêu có một mình anh thì làm sao phải khổ ,nên em im lặng cúi đầu ,anh lại bảo
"  không tin anh sao ...?   làm cho em bối rối vô cùng....
Thế rồi lần khác anh lại bảo em " Nhìn xe hoa ngang phố nhiều ghê ,lúc này đám cưới nhiều
quá ,  Em  À...!!!   Em có thấy  gì  không...?  Anh  cũng cảm thấy nôn nao ghê đi ...!
Hay em có bạn gái giới thiệu cho anh ,  anh sẽ làm mai  lại cho em "  Em  run  run  ,lăp  băp
,bạn em xấu  lắm  nghèo lắm , anh bảo " Nghèo xấu gì anh cũng chịu ,em biết không ...???
Vợ đẹp là vợ người ,  vợ xấu mới là vợ của anh, Anh cũng đã một đôi lần đau khổ vì yêu...!!!
Rồi anh lại chỉ tấm hình của anh mà bảo em,  "  Hay anh làm mai cho em người này em có biết người này không ..Có  đồng  ý  không  ...???  TRời  ƠI..!!!   Em  quá hoảng hốt không nhìn tấm ảnh và chỉ lăp bắp trả lời  không,,,không  Em không biết...Em có biết đâu câu trả lời của em có ý nghĩa gì..?  Em có biết  đâu em đã làm  em chết cả một đời ngây thơ...   .Buồn  thay ,!  Luc ấy,
em cứ ngỡ anh làm mai cho em thật...!!!  
Em thật là khờ dại ...!  Em khờ dại làm anh thất vọng buồn lòng. Em khờ dại từ  chối một tình yêu mình ấp ủ bao tháng năm dài  .Em khờ dại để em  Bơ Vơ suốt cả cuộc đời này...!!!
Thế rồi em có một vài người bạn nhà  ở gần nhà anh , họ khen anh nhiều lắm .  Họ bảo em không bằng cái móng chân của anh đâu.Em rất tin họ , bởi vì họ thấy em ủ  rũ  thương tình nên
nói vậy, chồng của bạn em thì nói  "  Thảo  ơi..!  Em đừng theo anh THông nữa  . Em không
bằng  những cô gái khác đâu,  họ vừa đẹp thông minh lanh lợi  mới xứng với anh ,Thông
Còn   EM....!!!
"   Em như cô bé không tiền  .Nhìn người bán bánh qua đường ngẩn ngơ ." 
Lần cuối cùng em đến nhà anh , em đi mấy vòng trng chợ  mới tìm mua được  3  bông Hồng
{  bởi vì ngày ấy bông  Hồng rất hiếm  }   Em định sẽ cắm trên bàn của anh  ,  nhưng sao hôm
ấy em thấy anh hờ hững lạnh lùng  . Nhớ lại lời bạn nói hôm qua .Cảm thấy tủi thân trong lòng 
Em quay ra định  đem những bông hồng vào phòng khách ..Thì ..!  Ôi..Thôi...!
Những bông Hồng  đang héo Rũ ...Chết dần...!!!   Anh theo sau hỏi em  "  EM mua những bông Hồng tặng cho ai...?Em buồn Rũ trong lòng không nói được,  mà chỉ nói   Thôi  Em Về...!
Đó  là  lời  Biệt ...LY...!!!  của em ngày ây...!Vẫn còn tưởng như vừa mới hôm qua ...!
Em  không biết luc  ấy anh  có giữ em ở lại không ?  Bởi vì  có  lẽ cơn mưa rất lớn. Em vừa ra
đến ngã tư  46 , thì trời mưa như trut  .Em không biết có cơn mưa  Bởi lòng em đang Bão Tố...!  Những hạt mưa ..!   Đánh vào mặt  vào vai  em...!!!  Những giòng nước mắt  cứ tự do tuôn chẩy .   Em  Khoc...!  Như chưa bao giờ được  khóc...!!!
Và đó là lần đầu tiên em biêt thế nào là đau khổ...!
Sau hôm ấy em tự ý rời xa anh, trong ngậm ngùi nuối tiếc...!Cũng là lúc em cảm thấy quá...!
Yêu anh...!  Yêu  tha thiêt ... Yêu chân thành...!   EM rất nhớ anh   ...!!!
Ngày nào em cũng đạp xe ngang qua nhà anh ,đứng một góc phố nào đó  ,để nhìn thấy anh cho bớt khổ  ...!  Thật tình có hôm chỉ nhìn thấy chiếc xe của anh thôi,  về mới chợp mắt được.,
nhưng em cũng không dám đến nhà anh nữa,  em tin thời gian sẽ là viên thuốc thần mầu nhiệm
Vâng ...!  Thời gian cứ thế chậm chạp trôi đi ,nhưng tất cả trá với những gì em nghĩ , như em đang ngồi đây viết lại những giòng này...Có bao giờ em quên được anh đâu...???
Anh được định cư sang  Phap ,  rồi em cũng  phải lấy chồng ...
Em có ngờ đâu , em gieo hờ hững cho người  ,. Sống bên chồng mà cõi lòng  lạnh vắng...!
 " Chồng em vẫn  biết em thương  nhớ.  !  người ấy  cho nên vẫn hững hờ"
Được một năm thì chồng em cũng được  định cư sang  Mỹ , lời từ biệt của anh ấy , là một câu trach hờn cay  đắng...!  "Việc không có em cùng đi làm cho anh đau đớn  , ngang bằng sự chua
xót khi sống cùng em  từ bấy lâu nay , mà chưa nhận ở em một nụ cười, .Có lẽ em không nên phiêu lưu , chấp nhận thêm một cuộc tình nào nữa.  Anh không muốn  em tự làm khổ mình  và
để khổ cho người , điều đó hẳn em  biết nhiều hơn ai hết ...!"  Những lời nói ấy đã làm em
ray  rưc mãi không nguôi...!
Và từ đó em sống trng hoài niệm thủa nào .Them muốn ước mơ được nhìn thấy một chút gì gọi
là kỷ niệm...!  Ước mơ một lần được dựa vào ai, được khóc một lần cho thỏa ....
Có người hỏi em ,tai sao cứ vẫn còn đi hoài xe đạp ...???  Em   thích đi xe đạp  đến những
khu  nào có dốc cao  cao và từ từ xuống dắt xe đi bộ ...Để cho đôi giòng nước măt rơi rơi...!
Bây giờ thì chẳng  còn ai dặn dò em nữa...

Cứ mỗi mùa Giáng Sinh trôi qua , em lại nhớ anh quay  quắt...!   Nhớ ..!   Anh  gọt cam cho em ăn , anh còn nói  "anh  Kính co khiếu nói chuyện , anh chẳng biết nói gì , thôi dể anh gọt cam cho em ăn  " Nhớ anh  ...!  Khoác  áo cho khi em  về  . NHớ...!  "  Hỡi  cô em tóc dài da  trắng 
 mắt  to đen , hãy lâp gia  đình  sớm  đi kẻo  sau  này  sẽ khổ  .Nhớ ...!  Anh  cảm ơn em  đã 
có lòng đến  thăm  anh .  Nhớ bản  nhạc "  Anh  Ơi  Đừng  Đến  Nữa ,  Anh không Chết  Đâu  Em"  Anh   vẫn thich  nghe  và  anh  còn giải  thích  vì  sao ...???   ,và nhớ ...!  Nhơ...!   Nhớ...!  
Nhớ  Thật  nhiều  ,.Thật  nhiều  ..!  Những  kỷ  niệm xưa  từ  vạn  hướng..!  Kéo  về   cứ chất
mãi  chất lên cao  ...!   Đường  phố  V.N   Mùa  này   ngày  nào  cũng  có  xe  hoa  đi  ngang  phố  .Đâu  đâu  em  cũng  nghe  Âm  vang  ngày  xưa  vọng  lại "  Lòng  Anh Thấy  Nao  Nao "

'
Anh...!  Hỡi..!   Có  khi  nào nghe  dĩ  vãng  tìm về  ..?   Có  khi  nào  về  thăm  chốn  cũ.
Thu  xưa...?   Nơi  Ấy  có  2  cây  cầu  Bình  Tiên & Cây  Gõ  ,  Có  cô  em  nho  nhỏ...!
Ngày  xưa  anh  thường   dặn  dò  "  Phải  chịu  khó  xuống  xe  dắt  bộ."...Anh  có  biết...???
Hai  cây  cầu  đã  bị  người  ta  dỡ  bỏ...!   Ngôi  nhà  của  anh  ngày xưa  đã  thay  đổi  chủ...
Con  đường  minh  phụng  rộng  lớn  hơn  xưa  , .Phòng  trồng  răng  {  Trương  Thiện  Quý }
không  còn  nữa   ,Phố  phường  đổi  thay  lạ  mặt  ,  tất  cả  đã  xa  rồi  biển  dâu  dời  đổi  ,
duy  chỉ  còn  mình  em  bơ  vơ  đứng  mãi  nơi  này  .   Những  giòng  sầu  lăn  tràn  trên  má, 
Cổ  họng  nghẹn  ngào  môi  mặn  mắt  cay  cay  ...

Buổi   chiều qua  rồi...!   Đôi  mắt  viền  khoen  vì  những  đêm  trằn  trọc  mất  ngủ  ...!!!
Nhìn  lên  bầu  trời  cao  thăm  thẳm  ...!   Chợt  nhận  tháy  ẩn  hiện  một  vì  sao  lẻ  loi  lu  mờ
trong  muôn  ngàn  Tinh  Tú  sáng ...Em  liên  tưởng  đến  mình  ,  một  vì  sao  xấu  số  cô  đơn,
Hiện  diện  những  đêm  như  đêm  này  , sao  nghe  lòng  lạnh  vắng...!
Dẫu  sao  lòng  vẫn  dặn  lòng  "  Em  sống  cho  qua  ngày,  Và  cho  qua  kiếp  này "


Anh  nơi đâu ..???  Phương  trời  nào  xa  xôi  dịu  vợi,  cách  nơi  đây  . Hơn  nửa  vòng
Trái  Đất  ,hơn  nửa  quả  Địa  Cầu    {   Pháp  hay   Mỹ  } hay  anh  đã  về  thăm  V.N 
Quê  Hương  Yêu  Dấu  Chim  trời  có  mỏi  cánh  dừng  chân..?
Có  khi  nào  nghe  dĩ  vãng  réo  gọi  tìm  vê  thổn  thức  với  thu  xưa  ...???
Có  nghe  tiếng  con  Chim  Vành  Khuyên , một  mình  vương  đôi  cánh  nhỏ  ...
Vượt  ngàn  Mây  gợi  nhớ  "CỐ  NHÂN  TÌNH" 
EM  viết  lên  đây  BLOG,  Của  em  những  giòng  này  vào  những  ngày  tàn  thu  đông  lạnh ..
Tưởng  như  đang  gói  gém  tâm  sự  này  gởi  đến  nơi  anh  !  Em  nghe  âm  ấm  linh  hồn..!
Và  đêm  đêm  em  hằng  cầu  nguyện  anh  Lương   V  TH   của  em  , dù  ở  đâu  hạnh  phúc 
hay  khổ  đau  ...!!!???   Anh  vẫn  mãi  Chân  Cứng  Đá  Mềm  như  thời  trai  trẻ  ...!
Lời  Nguyện  cầu  thứ  2  ,  Xin  một  phép  Thần  Mầu  Nhiệm  , Cho  anh  đọc  được  những
Lời  này  của  em  .......
                                        NGUYÊN  THẢO,
                                                                       số ĐT: 08 37134887

Tôi  vẫn  yêu  anh  như  tôi  thầm  nhớ.
Tuy  biết  anh  đi  không  bao  giờ  về  .
Để  nhìn  từng  giọt  sương  chết  trên  lá  khô 
Réo  tên  người  yêu  suốt  trong  mùa  THU

 

Ngàn Thu Áo Tím

                                                    Yêu anh từ độ trăng tròn

                                                        {  {tiếp theo } HAI Sắc Hoa TIGON }

                                                          Nửa hồn thương đau

                                     Nhắn theo chim chiều gửi anh : Lương Văn TH.. và cầu mong . Làm sao...?Em làm

                                      sao...? Để anh  đọc được những lời  này                                                                                            

        

Anh đi một nửa hồn em chết .

còn nửa hồn kia bỗng dại khờ.

Em  đem gom nửa hồn khờ dại .

Kể chuyện người đi chẳng hẹn về

                                               Vì anh ngỏ lời yêu  ,vào một đêm trăng khuyết

                                               Để bây giờ em tiếc , một vầng trăng không tròn

                                             Một  ngàn năm  ,một vạn năm con tằm vẫn kiêp con tằm 

                                             giăng tơ........

Em vẫn đợi vẫn chờ...Một tình yêu không hiện  hữu ,một tình đẹp song phương ,nhưng  đôi lứa  lại 

chối từ.Anh thì cứ  rụt rè ngỏ lời  làm mai cho em gái  .đòi em làm  mai  lại  cho anh  .Em thi cứ chối từ  sợ anh làm  mai thật , bởi anh thì có quá  nhiều  bè  bạn  ,mà  em thì  trái dât  này , duy chỉ  có anh  thôi                             

Sao anh không ngỏ lời yêu như những chàng trai khác...Em  ước mơ một ngày ,anh nắm lấy tay em và bảo:"Em hãy nhìn vào mắt anh xem em có thật sự yêu anh không"Và em sẽ khóc với anh nhiều thật nhiều ,khóc cho vơi những tủi hờn ôm ấp bấy lâu..!Ngày ấy em chỉ ươc mơ có thế, vậy mà không nói được, để anh quay gót bươc đi rồi âm thầm héo rũ ...!
Đôi bàn tay đáng lẽ phải giao nhau.
Hờ hững thế không chịu cầm quyến luyến.
Và cứ  thế chẳng bao giờ anh chịu nắm tay em.
Anh đẹp trai ,anh giàu sang , anh học thức
Em xấu xí cô đơn ,em bé nhỏ dại khờ, thế mà anh bảo :Anh đã bao lần đau khổ vì yêu, anh bảo ," anh đã bị người yêu phụ bạc,
anh đã bị trúng tên nên anh rất sợ,.anh bảo người yêu của anh thương anh nhiều lắm,  có thể chết vì anh , nhưng anh cũng không bằng ...Cái lon thiếu tá không quân .Anh còn bảo " vợ đẹp là vợ người vợ xấu mới là vợ của  anh ,em tin anh nên em hy vọng ..!Nhưng em vẫn thấy mình xấu xí vô duyên bé nhỏ dại khờ
Chỉ thầm gọi tên anh những đêm trời đông giá buốt , khắc khoải
 trong lòng héo rũ sầu tư...Mấy mươi năm ,làm sao em có thể kể
hêt cùng anh những gì vẫn còn đang chất chứa trong em...!
Vẫn thế lần xui rủi cuối cùng em đến nhà anh ,em đi tìm mãi ,mua được mấy bông hồng ,có lẽ những bông hồng cũng đang xấu xí như em .{ bởi vì ngày ấy bông hồng rât hiếm }
Hôm ấy em đến nhà anh , sao thấy anh lạnh lùng là lạ,  nhớ
lại lời bạn nói hôm qua {con Thảo không bằng cái móng chân
của anh Thông} Em không bằng cái móng chân của anh...!
,tự nghĩ  đến và cảm thấy tủi thân.Buồn...! Sao mà buồn quá...?
 Em quay ra định mang những bông hồng vào để cắm lên bàn của anh ,rồi em sẽ về , nhưng hỡi ơi, những bông hồng đang héo rũ...!  Anh cũng theo sau còn hỏi em."Em mua những bông hồng này tặng cho ai.?" Em nghẹn lời...cúi xuống...! chỉ nói ,thôi em về...Bây giờ V.N rất nhiều hoa lạ, anh ạ..! những bông hoa tươi đẹp...!đâu đâu em cũng thấy có rất nhiều bông hồng đỏ thắm tươi .Em hay mua rất nhiều bông hồng về nhà...! Rồi  lại nhớ  anh ,nhớ đau đáu trong lòng ,nhớ bất tận đau thương ...! 
Ước chi em vặn được thời gian, quay ngược về quá khứ, để em 
còn được mang những bông hồng này đến nhà anh, những bông hồng tươi thắm vô cùng...! Giờ thì......   
Không biết anh có tưởng lầm em là người có đạo{ Thiên chúa} không ?Anh bảo "Nếu anh lỡ thương người có đạo thì mẹ sẽ không bao giờ cho anh theo đạo " và anh kể chuyện "Có một lần anh theo mấy anh bạn về quê {Rạch Giá} , về thăm xóm đạo  tối đến đèn đuốc không có tối thui....Hai bên bờ kinh , tiếng côn trùng kêu vang ,hòa lẫn tiếng kinh cầu thánh ,râm ran xóm đạo 
 , tạo thành một điệu nhạc  U  buồn vang vọng trên sông,anh tò mò định ra xem những âm điệu phát ra từ đâu...? Anh vừa ra khỏi buồng  đến gian nhà giữa, anh vấp phải một người té bò  trên đầu ông,thì ra bên đạo ,'công giáo' họ đang đọc câu thần chú " lỗi tại tôi" Họ tự tay đấm vào ngực mình và đọc ,lỗi tại tôi ' sau này anh mới hiểu' Anh mắc cười và sợ ...nín...thở ... ! Anh rút vào buồng nằm luôn...Sáng sớm khi anh còn nằm trong buồng ,anh đã nghe ông  bố bảo bạn anh , Mày....đuổi...b ...mày ...cái thằng ...mắt xanh ...mũi ..lõ..âấy ...ra   khỏi nhà ...ông ngay ...Đêm hôm qua nó... đè muốn gẫy cổ bố mày . đến bây giờ vẫn còn đau {có lẽ ông tưởng lầm anh là thằng Mỹ con} Bạn anh chưng hửng như từ trên trời rớt xuống ,bởi đêm hôm qua hắn ngủ say như chết ,có biết gì đâu ...? Khỏi nói thì khi ông ra khỏi nhà anh cũng chuồn êm ...  
Lần khác anh lại bảo em"vợ anh Kính có chửa 'Trâu'12, tháng rồi mà chưa sanh ,Em Ạ ! Em thì có biêt gì đâu ,bởi vì ngày ấy
phụ nữ có thai  mấy tháng thì sanh em còn chưa biết ,thì ra...
Có lẽ anh sợ em thương anh  Kính ...?
Anh  Ạ...! Có một điều  anh không hiểu ,.Chỉ một điều anh không hiểu đâu anh...! Anh thì quá cao sang , đứng trước anh
em quá tầm thường ...!
Anh thì ý tứ rụt rè ,em thì sầu tư mặc cảm, một lần anh đến
nhà em ,anh hẹn em," Noel này anh đến đưa em đi chơi nhé...!
Lẽ ra em rất vui mừng ..!, nhưng mà em lại...buồn buồn...!
sầu tư lưỡng ,em chỉ sợ anh thương em như tình thương cô
em gái .Em sợ ..!Mỗi lần gặp anh , về nhà em rất khổ ...!
Em sẽ nhớ anh nhiều lắm ...!Nhớ đến đau đầu không ngủ được
Em dại khờ ,em mặc cảm...Em lo sợ ,
  những đêm dài vắng lặng  suy tư....!
Vì thượng  đế đã ban cho anh nhiều thứ , mà ban cho em chỉ có
một chút tình ,một chút tình bé nhỏ đơn côi, tình yêu đó ,cả linh
  hồn em dành cho anh hết,  em chẳng còn gì, nên em  khờ khạo bơ vơ....!
  Rồi lại thêm một lần em khờ dai
Thêm một lần em mãi mãi xa anh
Trái tim khờ đau thương chất ngất
Một vô tình  em làm mất tình anh
Hôm ấy anh đến chơi hay có việc gì...? vì rất hiếm khi anh đến 
nhà em,đó là lần duy nhât anh hứa sẽ đưa em đi chơi tối Noel 
năm ấy ,gặp ba chồng của chị em cũng đến chơi , khi ông về , em khoe với anh ,ba chồng chị em đó ,vì nghe lầm anh còn hỏi
lại em,ba chồng hả...? Có lẽ quá ngu khờ vô tình,làm anh hiểu
lầm ba chồng của em...! Khi anh về em chợt nhớ ra, mà em cũng
 không đủ khôn lanh dũng khí , để mà đến phân trần cùng anh
Không dám đến tìm anh , vì em sợ nhớ anh nhớ nhiều nhiều
lắm ,nhớ đau đầu không chịu được ...!
Và từ đó anh ra đi không có lời từ biệt
Em một đời da diết nỗi ăn năn
Từng đêm từng đêm ôm kỷ niệm sầu hối tiếc
Tiếc thật nhiều sao mình dại mình ngu
Từng đêm suy tư một mình bên song cửa
Từng đêm rồi lại từng đêm nữa...!
Em một đời tưởng niệm chuyện xa xưa
Một lần anh đưa em đi dạo phố,  anh thì 'galan'  nhường em đi
tươớc  ,em thì cố ý lùi lại phía sau sợ đi trước ... anh nhìn thấy
tướng em xấu xí , đi ngang thì em cao chưa đến vai anh , và anh
cũng biết được ý em ,anh thông minh em lảm gì anh cũng đọc
được ý của em , chỉ tại em quá khờ khạo mà thôi , có phải anh
thương cái khờ của em mà em không biết...?Một lần em đứng
đón xe ngay cửa rạp hát  'Quôc Thái ' Em mua một miếng thơm
to vĩ  đại ,em vừa  đưa lên miệng chưa kịp ăn ,thì anh đi xe đến
anh bảo  "em đi đâu lên anh  chở  " Em  vội vàng dấu miếng thơm sau lưng , lên xe anh ngồi được một lúc , tính tới tính lui
Em buông miếng thơm luôn ,mà lòng tiếc hùi hụi ...
Hai hôm  sau em đến nhà anh , anh cười cười bảo em" anh đi
ngoài đường nhìn thấy mấy cô bé ,cầm trái cóc trái ổi "vui chân
sáo " vừa đi vừa ăn, anh thấy dễ thương làm sao....!Em mắc cở,
biết anh nói mình , thầm nghĩ...Vậy sao, anh không  nói trước..?
 Dĩ vãng  xưa !  Dĩ vãng tìm về....! Bây giờ , bóng chiều đã chìm xuống đôi môi...Bây giờ cô em ngày xưa ấy...! 
" Bao năm sương gió ,trắng tay , trắng nợ, trắng cuộc tình "
Bây giờ...Vườn Thượng Uyển mùa thu ...!, dẫu một bông hoa đẹp , cũng bị xem là tàn úa...Bây giờ , cô em nho nhỏ ngày xưa ấy, gặp lại anh chắc gì dám nhận  ,.Bởi ....! Anh bây giờ có lẽ...! Cao sang hơn xưa nhiều ....!Em bây giờ có lẽ ...! Vẫn ngu khờ như xưa, dù định luật thời gian đã làm tàn phai tất cả, mà 
giọng nói tiếng cười của anh ,vẫn còn như mãi mãi quanh em
Ngày ấy, em rất thich được nhìn thấy anh cười , chị Loan bảo .
Anh hay cười nửa miệng là người chịu lắm khổ sầu, em  bảo,
em cũng cười nửa miệng, chị Loan đoán mò , có khi đúng đấy...!
Anh thì bão " Anh bảo ,anh bao nhiêu lần yêu và dang dở  nên,
có lẽ suốt đời , anh sẽ khổ vì yêu...! Còn Hương em gái của anh
Hai {bạn anh } thì bảo " anh Thông cười nửa miệng anh Thông
khó lắm đó ...! "  Có đúng không anh...? Đúng hay sai , thì nụ cười nửa miệng của anh , vẫn như có như không ,vẫn muôn đời
hiện diện quanh em...Ươc gì....Ươc  gì, em được tái hồi quá khứ,
ước gì em còn gặp lại người xưa...! Ươc gì ... Em lại được một lần , nhìn thấy nụ cười nửa miệng của anh , nụ cười vẫn như có
như  không , nụ cười dịu dàng như nắng ấm ...! Em ước  ao được
một lần ,cho xót xa tủi hờn không còn nữa , để lòng mơ một ngày nắng đẹp bên hiên nhà , ngày xưa ấy ...!, và ngày ấy....
Em  vẫn chờ , em vẫn đợi ,dù cho đến bao giờ....?
Một ngàn  năm...? Một  vạn  năm ....?
Rồi những đêm em nằm không ngủ ,và cứ miên man suy nghĩ về quá khứ ,vì sao anh rụt rè không nói , vì sao anh bóng gió xa gần , đến bây giờ thì em mới mang máng hiểu ra ,có lẽ khi yêu ,anh cũng rụt rè như con gái ....
"Anh rụt rè  . Em ngơ ngác nên chi
Anh bên em , mà em để anh đi
Em làm nũng, quyết giữ lòng kiêu hãnh
Anh ở đó, em làm như tẻ lạnh
Anh đi rồi, thôi mong mỏi còn chi...?
Anh bên em .mà em để anh đi...!
Suốt cuộc đời em ,ăn năn nuối tiéc
Anh mãi mãi phương trời xa có biêt
Cô em  hoài ! thương tiếc  thủa đầu xanh
Không được yêu, không được hẹn ...Đợi chờ...!
Anh ra đi...!Lời từ ly .Không có
Bước chân buồn ! Em khắc khoải , mãi tìm anh
Ôm cô đơn ! Trên khắp nẻo phố phường...
Rồi những chiều buồn rũ
Em nhìn mây lam phủ
Hướng mắt  về muôn  phương
Hầu tìm người yêu cũ
Cho đỡ  nhớ đỡ thương
Em nào thấy được gì
Hàng cây buồn lá đổ
Em chợt nhớ mùa thu
Chim lạc bầy xao xác
Chim bay về nơi đâu
Em đau đớn gục đầu....!
Nửa vành môi sầu em thương nhớ...!
Nửa vành môi giờ,  anh mãi mãi ....Dấu yêu xa....
                              nguyennguyenthao1953
                  http://vn360plus.yahoo.com/ /nguyennguyenthao1953
                            Đ.T, 37134887
Tôi vẫn yêu anh như tôi thầm nhớ
Tuy biết anh đi không bao giờ về
Để nhìn từng hạt sương chết trên lá khô
Réo tên người yêu suốt trong mùa thu

TRĂNG QUÊ HỜN TỦI
            
                                                                                   Gửi dấu yêu xưa...!
                                                                                    Anh .Lương Văn Thông

             Trăng khuya lủi thủi bên thềm
             Hay trăng cũng nặng nỗi niềm như ta
             Em về quê dấu mình dòng tu kín
             Để quên đi kỷ niệm đã xa vời

            Ngày em đi hai bàn tay thơ nhỏ xíu
            Ngày em về hai bàn tay trắng lạnh cằn khô
            Em nuối tiếc tuổi xuân sao tàn úa
            Em đau buồn vườn Thượng Uyển sớm vào thu

            Hóc Môn quê em giờ đã thành phố thị
            Tuy đêm khuya em vẫn ngắm trăng vàng
            Trăng vẫn sáng như bao la che chở
            Giúp cho em khỏa lấp chuyện tình buồn

           Trăng của Quê Hương vẫn dịu hiền êm ả
           Đất quê em trồng tỉa tốt Cau Trầu
           Xưa nơi đây có lần anh cũng bảo
           Quê Hương em rau cải tốt tươi màu
         
           Bảo rằng quên ngàn vạn lần cũng quên
          Bảo không nhớ ngàn vạn lần không nhớ
          Chuyện tình buồn muôn thủa dấu vào tim...
          Đêm nay trăng tủi trăng hờn
          Sờ lên khóe mắt em còn yêu anh...
                                          Hóc Môn Tháng 9 .2012




                                                  Đêm nay sương lạnh . Trăng hờn tủi
                                                  Em nhớ nhung ai dưới trăn phai, nặng khối sầu...!


Đêm nay cô đơn.Bóng trăng lên cao ,em đau  đáu tìm ai trong khắc khoải u hoài ,trong tận cùng nỗi nhớ của một đêm buồn ...Trăng khuya rọi chiếu cõi lòng, như đang khô héo tận đáy tâm hồn ,soi thấu ước mơ năm nào .Kỷ niệm xưa vẫn khắc sâu trng tiềm thức, mà bây giờ còn lại đây đêm cô đơn lạnh lẽo hồn...Trong những đêm khuya đèn đường không sáng ,Ông trăng mới lủi thủi bước lên thềm.!  Nhắm mắt lại ,để quá khứ tìm về trong tiềm thức , một thoáng hương xưa. Kỷ niệm còn đây.!    Ước mơ còn đâu.?Nỗi nhớ tê tái lòng vẫn mãi còn lại đây...!   Em đứng nơi đây dưới trăng phai, thấy anh vẫn còn chơi trò chơi nghịch ngợm của ngày xưa...  Các anh đã kiếm đâu được một con bupbe6 , che kín người và bồng đi xin bú thép {xin sữa} Em thì cứ tội nghiệp cho anh và tội cho em bé bị mẹ bỏ rơi .Em cứ suýt xoa xin bồng em bé, anh lại không cho ,với lý do con anh đang ngủ ...
Sau này anh mới { bật mí } anh bảo các anh ghẹo mấy chị em đó thôi , đó chỉ là con búp bê
                    Cũng bóng trăng này ngày đó , có anh đứng đây còn anh ở đây ,em chưa biết yêu anh mà tìm anh cũng dễ
khi anh về nhà anh ở quận 11 ngã tư 46 đường Minh Phụng ,thì em cũng được lên ở đường Minh Phụng Q.6  {em làm nghề đan áo len} Tình cờ gặp anh rồi yêu anh từ độ ấy .  Mỗi lần em đến nhà anh , phải vượt qua 2 cây cầu Bình Tiên và Cây Gõ anh hay nói "Anh cảm ơn em đã có lòng đến thăm anh, anh hỏi. Em có mệt lắm không mà em thở dữ vậy .? Mồ  hôi ướt hết tóc trên trán em rồi. Em ngồi xuống cho khỏe đi em, lời nói của anh thật dịu dàng,rồi anh than phiền dốc cầu sao lại quá cao như vậy , em thì chẳng biết mệt là gì cả ,và lúc này em mới biết mồ hôi đang chảy dần xuống hai bên gò má , nhưng em đang quả là hạnh phúc vì em đang ở bên anh ,được hằng ngày nhìn thấy anh, gần anh thật gần .Em ngày đó ngây thơ, với em như vậy là quá đủ ,chỉ mong thời gian đừng qua nhanh đừng đổi thay gì  cả ,nhưng em cũng biết trời chẳng bao giờ chiều em , vì em vụng về khờ khạo ,em thật  chẳng xứng với anh chút nào . Khi em về anh dắt xe ra anh khoác  áo cho em cẩn thận, rồi anh lại dặn dò em" Phải chịu khó khi qua cầu em phải xuống xe dắt bộ ,không được đạp xe vượt dốc cầu em nhớ nhé .! Không biết là anh đã dặn em bao nhiêu lần , những lúc như vậy em thật muốn nói với anh thật nhiều lần rằng . Em nhớ anh nhiều lắm ...! Em không thấy mệt đâu...!  Vậy mà không nói được .
Cho đến bây giờ ,sau 30 năm rồi em vẫn còn muốn nói với anh điều ấy...!  Em nhớ anh nhiều lắm...!
Hôm nay quá khứ đã xa lắm rồi, vẫn thấy anh bế con ai,dưới trăng mơ.... Sao bây giờ chỉ còn là nỗi nhớ...?
Nôi nhớ cứ  đong đầy , lòng tự hỏi lòng ,kỷ niệm có còn theo dấu bước chân ai...?
Đêm nay  Quốc Lộ 1 {khi xưa} bây giờ là đường Xuyên Á Quốc Lộ 22
Đêm nay có khác chi đêm nào , 30 mấy năm về trước ,cũng nơi đây dưới trăng mơ...!Ngày đó có các anh các chị ,có em. Có bao ước mơ hoài bảo ... Có tiếng cười trong vắt ... Có tội nghiệp ngây thơ... Đêm nay em đứng nơi đây ,dưới trăng phai .... Em đứng bơ vơ , một mình em với em ,với vô bờ nỗi nhớ...! Ngước mặt nhìn trăng sao ,trên vùng trời cao thăm thẳm ...! Buồn đâu kéo về từ vạn hướng ...!Thổn thức cõi lòng đau ...! Bao ước mơ hy vọng ... Lòng hỏi lòng đã chết thật rồi sao....???

Anh Th hỡi ...! Tay em làm sao  níu
Anh Quá xa đường Minh Phụng cũng xa
Đêm quạnh hiu thổn thức với trăng già
Anh không hẹn sao mà em cứ đợi
Em nhớ anh nhớ từng con đường anh lui tới
Em làm sao .Làm sao . Em biết phải làm sao..???
Làm sao anh biết em đang nhớ...?
Se thắt buồng tim lệ đẫm sầu
Em cúi xuống ngậm ngùi thương thân phận
Sương khuya rơi hay giọt lệ sầu rơi
Để trăng khuya hờn tủi đến muôn đời
Gom kỷ niêm cuối chiều hoàng hôn tím.
                        
                                        Sđt Nguyên Thảo: 0839447566
                                        DĐ: 01679224381